CHƯƠNG 227: THÂN LÀ ĐOÀN SỦNG CỦA CÔ NÃI NÃI
Dịch giả: Luna Wong
Mộ Vũ và Hàn Yên nghe được động tĩnh, vội vã từ bên ngoài chạy đến: “Tiểu thư, gặp ác mộng sao?”
Thần sắc của Hứa Vân Noãn dần dần khôi phục lại bình tĩnh: “Mơ thấy một số người bản thân cực kỳ thống hận, đã không sao rồi, các ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi.”
“Chúng nô tỳ không gấp.”
Hàn Yên giúp Hứa Vân Noãn đổ trản nước ấm, Mộ Vũ lại xuất ra xiêm y phủ thêm cho nàng.
“Nếu tiểu thư cảm thấy buồn ngủ, thì uống chút nước ấm ngủ tiếp, chúng nô tỳ môn ở bên ngoài coi chừng tiểu thư, có chuyện gì kêu một tiếng là được.”
“Hiện tại giờ gì?”
“Tiếp qua một canh giờ nữa thì trời đã sáng.”
Hứa Vân Noãn uống mấy ngụm nước, nỗi lòng bình tĩnh trở lại, cảm giác bị mồ hôi lạnh ướt đẫm y sam có chút lạnh.
Mộ Vũ và Hàn Yên giúp đỡ nàng thay qua xiêm y, Hứa Vân Noãn khuyên hai người bọn họ đi nghỉ ngơi, kết quả thế nào cũng khuyên không được, chỉ có thể đưa đến nhuyễn tháp, để cho các nàng canh giữ ở bên giường.
Hứa Vân Noãn nằm lại trên giường, đưa tay xoa xoa đầu của Nhị Hắc, nhẹ nhàng mà giơ giơ lên khóe môi: Ccái loại trong mộng cảnh mới vừa rồi, đã có rất nhiều năm không có gặp nữa, xem ra Thẩm gia ảnh hưởng nàng cực lớn.
Từ khi tới Mục gia, lục tục xảy ra rất nhiều sự tình, lệ khí và hận ý trong lòng nàng đã bình thường một ít, nhưng ngắn ngủi một giấc mộng này, lại đào ra một tờ thống khổ nhất trong trí nhớ nàng, đây không phải là nhắc nhở nàng, phải không chết không ngưng với Thẩm gia sao?
Hứa Vân Noãn chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiếu ý khóe môi lại không có tiêu thất: Nàng đều có chút không kịp chờ đợi, chờ mong yến hội mau đến chút.
Lần thứ hai ngủ, Hứa Vân Noãn ngủ cực kỳ an ổn, không có bất kỳ mộng cảnh gì quấy nhiễu nữa.
Lúc tỉnh lại, thái dương đã lên thật cao.
Mộ Vũ và Hàn Yên thức dậy hầu hạ Hứa Vân Noãn rửa mặt chải đầu.
“Tiểu thư, Đinh thẩm sáng sớm liền trở về phủ, vốn có muốn làm cho tiểu thư nhiều món ăn ngon, nhưng dậy sớm, lại sợ khẩu vị của tiểu thư không tốt, cho nên, làm tiêu long bao với nhân nấm hương, măng tươi, thịt khối, sau đó lại lấy lá sen vừa mọc ra, nấu cháo lá sen tiểu thư thích, mấy món ăn sáng làm tinh xảo, nô tỳ len lén liếc xem, chỉ cảm thấy con sâu tham ăn đều ăn bị câu ra rồi.”
(Luna: Đâu cần kéo chương đến nỗi kể hết ra chi tiết thế đâu nhỉ, trạch đấu chứ có phải chủng điền đâu =.=)
Trong lòng Hứa Vân Noãn có chút vô cùng kinh ngạc: “Đinh thẩm thế nào về sớm như vậy? Không cần bận chuyện trong Nghênh Khách hiên sao?”
“Đinh thẩm nói trời đất bao la, vẫn là chuyện cô nãi nãi lớn. Cô nãi nãi lần đầu tham gia yến hội, gặp nhiều ngoại nhân khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên, còn nữa người của Thẩm gia làm việc xấu xa, nếu rau của nhà bọn họ không rửa, cô nãi nãi tất nhiên ăn không trôi, cho nên phải lấp đầy bụng khi ở nhà.”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, ngẩng đầu đối mặt đường nhìn lo lắng của Mộ Vũ và Hàn Yên, chỉ cảm thấy trong lòng trận trận sinh ấm: “Được, nghe các ngươi.”
Vừa rửa mặt xong, Đinh thẩm liền dẫn người bưng đồ ăn lên: “Nô tỳ gặp qua cô nãi nãi.”
“Đinh thẩm không cần đa lễ, sáng sớm liền trở về phủ, thực tại khổ cực.”
“Vì có thể làm cơm cho cô nãi nãi, trong lòng nô tỳ cực cao hứng đó!”
Đinh thẩm làm cơm nước đích thật cực kỳ hợp khẩu vị của Hứa Vân Noãn, một chén cháo lá sen nóng một chút, lại hợp với tiểu long bao tươi thơm nóng hổi, sau khi ăn xong, cả người đều ấm lên.
Hứa Vân Noãn ăn đồ, Đinh thẩm liền lui xuống, nàng cũng không có quá chú ý, không nghĩ tới, vừa buông chén đũa, liền thấy Đinh thẩm cầm quần áo vừa làm xong đến.
“Thời gian quá vội vội vàng vàng, nô tỳ càng nghĩ, chỉ có thể đơn giản làm một thân xiêm y cho cô nãi nãi, cô nãi nãi nhìn thử xem có chỗ nào không hài lòng, lần sau nô tỳ cải tiến một chút.”
“Đinh thẩm, xiêm y này là hai ngày này ngươi làm sao?”
bookwaves.com
“Đúng vậy.”
“Thảo nào vừa rồi nhìn mắt của ngươi cực đỏ, ta còn tưởng rằng là hôm nay sáng sớm, không ngủ đủ, bây giờ nghĩ lại, mấy ngày nay chưa từng ngủ một giấc ngon đi?”
“Cô nãi nãi phải đến Thẩm gia dự tiệc, trong lòng chúng nô tỳ cũng lo lắng theo, nhưng những chỗ có thể giúp được cô nãi nãi lại hữu hạn, chỉ có thể tận cố gắng của mình, cô nãi nãi không nên ghét bỏ mới phải.”
“Các ngươi cũng vì tốt cho ta, phần tâm ý này giá trị thiên kim, làm sao sẽ ghét bỏ được?”
Hứa Vân Noãn giũ la quần ra tinh tế quan sát, càng nhìn càng cảm thấy cảnh đẹp ý vui: “Thân xiêm y này vừa nhìn đó là phí công phu lớn, khổ cực Đinh thẩm.”
“Cô nãi nãi thích, nô tỳ chính là ngâm mười ngày nửa tháng, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.”
Hứa Vân Noãn thay la quần, Mộ Vũ và Hàn Yên cũng cầm đồ trang sức tỉ mỉ chọn lựa ra chạy tới.
“Chúng nô tỳ không nghĩ tới Đinh thẩm sẽ làm xiêm y mới, cho nên đồ trang sức chọn lựa trước đó liền không thật thích hợp, nên một lần nữa chọn một bộ khác, thỉnh tiểu thư xem qua.”
Hứa Vân Noãn rũ mâu xem, trong ánh mắt hiện lên hơi kinh ngạc: “Bộ trang sức này cũng không phải thông thường, khó được các ngươi có thể chọn ra.”
“Tiểu thư thích?”
“Tự nhiên thích, tới giúp ta trang điểm đi.”
“Vâng.”
Bản thân da của Hứa Vân Noãn trắng nõn mềm mại, đoạn thời gian này tâm tình thư sướng, lại thường xuyên đi lại bên ngoài, hai gò má lộ ra hồng nhạt, chỉ cảm thấy còn chói mắt động nhân hơn cả phấn trân châu được tỉ mỉ nghiền nát.
Mộ Vũ và Hàn Yên nhìn một lát, chỉ cảm thấy không hạ nỗi thủ: “Tiểu thư, nô tỳ thấy, người cũng không cần thêm phấn nữa, như vậy ngược lại che đậy nhan sắc của bản thân.”
Hứa Vân Noãn quay cái gương ngắm nghía một lát, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ gương mặt: “Ta cảm thấy cũng phải, vẽ mi mắt là được.”
bookwaves.com
Hứa Vân Noãn tự mình động thủ, phác hoạ mặt mày thoáng dày đặc một ít, chỉ là chút biến hóa này, làm nàng rạng rỡ thêm ba phần.
“Tiểu thư thực sự khéo tay, phân minh chỉ là nhẹ nhàng phác hoạ chút, nhưng lại để cho người cảm thấy mày như viễn đại, con mắt như hàn tinh, không rõ để người dời không được đường nhìn.”
Mộ Vũ nghĩ không ra từ ngữ khen khác hơn, chỉ có thể ở một bên không ngừng gật đầu: “Hàn Yên tỷ tỷ nói rất đúng, tiểu thư thật là đẹp.”
“Hai người các ngươi cũng không cần nhặt lời dễ nghe.”
“Chúng nô tỳ nói lời thật.”
Hứa Vân Noãn đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh sửa lại cổ áo và ống tay áo, sau đó chọn lựa một vòng ngọc tinh thủy sắc đeo ở trên cổ tay.
“Như vậy không sai biệt lắm, lần này chỉ có thể đưa một thị nữ qua đó, cho nên Mộ Vũ liền lưu lại trong phủ đi, để Hàn Yên theo ta sang đó, có cơ hội dự tiệc lần sau, sẽ đổi ngươi đi, hai người các ngươi phải có người lưu lại một giúp ta trông giữ phủ.”
Mộ Vũ không có chút ý kiến nào: “Nô tỳ nghe tiểu thư phân phó.”
Hứa Vân Noãn mang theo Hàn Yên ra viện môn, mới vừa đi ra không được hai bước, liền gặp được Mục Trần Tiêu đi tới.
“Di?” Hứa Vân Noãn đánh giá Mục Trần Tiêu, nhãn thần phá lệ sáng sủa.
Mục Trần Tiêu thay đổi một thân y sam tinh thủy sắc, vân văn làm nền, thủ công tinh xảo, để khuôn mặt hắn càng tuấn mỹ như tranh vẽ.
Hứa Vân Noãn hơi vén lên ống tay áo, lộ ra vòng ngọc trên cổ tay: “Tôn nhi mau xem, y phục của ngươi có phải cùng vòng ngọc của ta dị khúc đồng công hay không?”
Mục Trần Tiêu nhìn phía cô tay trắng noãn tinh tế của Hứa Vân Noãn, chỉ thấy trên cổ tay của nàng đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy tinh thủy sắc, trên vòng tay điêu khắc từng vân văn linh lung tinh xảo, cực kỳ giống với hoa văn trên y sam của hắn.
Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng ầm ầm một tiếng, máu chảy nhanh chóng, hai gò má cũng không nhịn được hơi nóng lên: “Thật sự thật trùng hợp.”
“Còn phải nói nữa. Đúng rồi, ngày hôm nay tôn nhi không có công vụ phải xử lý sao?” Hứa Vân Noãn rất vui vẻ, luôn cảm thấy đây là duyên phận khó được với tôn nhi nhà mình.
“Ta muốn bồi cô nãi nãi cùng đi Thẩm gia dự tiệc.”
Danh Sách Chương: