CHƯƠNG 67: KÍCH THÍCH HAY KHÔNG
Editor: Luna Huang
Đào Bảo nhi có chút không hiểu, vẫn duy trì tư thế quỳ gối hành lễ, không biết là nên đứng dậy hay không.
Hứa Vân Noãn tiến lên hai bước, mỉm cười nhìn nhãn thần kinh nghi bất định của Vu thị: “Dân nữ Hứa Vân Noãn gặp qua Vu phu nhân.”
“Ngươi…” Vu thị gắt gao cắn đầu lưỡi, ép sợ hãi trong lòng xuống, “Ngươi… Ngươi nói ngươi tên là gì?”
“Dân nữ tên hai chữ Vân Noãn, Vu phu nhân nên có ấn tượng chứ, dù sao đoạn thời gian trước, Thẩm đại nhân mới đến Tứ Quý các gặp mặt ta, lẽ nào trở về không nói một tiếng với phu nhân?” Hứa Vân Noãn cười ngọt, đáy mắt đã có hàn ý lương bạc chảy xuôi.
Thẩm Vân Sơ ý thức được Vu thị có cái gì không đúng, tiến lên nhẹ nhàng mà lôi kéo ống tay áo của nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẫu thân, Đào tiểu thư còn đang hành lễ.”
Trên mặt của Hàn phu nhân đã không có tiếu ý, trước đây nàng gả cho Đào Hàn xuất thân hàn môn, rất cương với người nhà, lúc đó trong kinh đô không biết có bao nhiêu người chờ chế giễu, Vu thị là người cười đến vui vẻ nhất. Vốn tưởng rằng đã nhiều năm như vậy, Vu thị cũng có thể nuôi cổ tay cao một ít, lại không ngờ tới, nàng minh mục trương đảm trước cửa Thái Hòa cung làm khó nữ nhi của nàng!
Đào Bảo nhi tuổi còn nhỏ, bình thường lại bị Hàn phu nhân nuông chiều, lúc này duy trì động tác hành lễ, đầu gối đều có chút run.
Hàn phu nhân trực tiếp đỡ vai Đào Bảo nhi lên: “Thế nào sau khi Vu phu nhân vào cung còn không cẩn thận như thế, không cẩn thận đụng phải quý nhân làm sao bây giờ?”
Vu thị chợt phục hồi tinh thần lại, trong lòng âm thầm ảo não: “Mới vừa rồi trong lúc nhất thời đau đầu hoảng, để Đào tiểu thư chịu ủy khuất rồi.”
Hàn phu nhân lạnh lùng nở nụ cười một tiếng: “Canh giờ không còn sớm, ta vào chỗ ngồi trước, xin lỗi không tiếp được.”
Sắc mặt Vu thị khó coi nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Vân Noãn, hận không thể đâm một cái lỗ trên người nàng.
Gương mặt đó… Quả thực giống tiện nhân Sở Ngưng kia như đúc!
Vu thị nắm thật chặt nắm tay, trong lòng không ngừng run, nàng chợt hồi tưởng lại thời gian trước, Thẩm Thanh phiền muộn một mình ở trong thư phòng.
Lúc đó còn tưởng rằng hắn bị Tứ Quý các làm mất mặt tâm tình không tốt, hôm nay nhìn lại, có phải hồi tưởng lại tiện nhân Sở Ngưng kia hay không?
Hứa Vân Noãn này đến tột cùng là ai? Vì sao dung mạo tương tự Sở Ngưng như vậy?
Vừa nghĩ tới dáng tươi cười mới vừa rồi của Hứa Vân Noãn, Vu thị đã cảm thấy da đầu trận trận tê dại, hận không thể xé gương mặt đó!
“Mẫu thân? Mẫu thân!” Thẩm Vân Sơ kêu Vu thị hai tiếng, thấy nàng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình chưa có hồi thần, không khỏi đề cao chút thanh âm.
Cả người Vu thị run lên, rốt cục tìm về suy nghĩ của mình: “Ta không sao.”
“Nhưng mẫu thân sắc mặt của ngươi cực khó coi, có phải thân thể khó chịu hay không?”
“Không cần quản ta, làm tốt chuyện ngươi nên làm là được!” Tình tự của Vu thị có chút kích động, thấy Thẩm Vân Sơ kinh ngạc nhìn nàng, vội vã sâu đậm hít hai cái, lúc này mới ép tình tự ba đào cuồn cuộn trong lòng xuống, “Mẫu thân mới vừa rồi nghĩ tới chút sự tình, trong lúc nhất thời thất thố. Ngươi không cần lo lắng, chúng ta ngồi vào vị trí trước đi.”
Thẩm Vân Sơ đè không giải thích được xuống gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo nhéo dây lưng áo choàng, trong mắt lóe lên một tia tiếu ý nhất định phải được: Hôm nay, nàng nhất định phải để cho Đoan vương điện hạ nhìn với con mắt khác.
Cửa Thái Hòa cung, Hàn phu nhân nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Giao áo choàng trên người ngươi cho cung nữ một bên là tốt rồi, chờ thời gian xuất cung bọn họ sẽ đưa trở lại.”
“Đa tạ phu nhân nhắc nhở.” Hứa Vân Noãn nói xong nhẹ nhàng mở dây lưng áo choàng, lộ ra một thân cẩm tú la quần hoa hoè trác nhiên.
Môi đỏ mọng của Hàn phu nhân hé mở, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Thân xiêm y này của ngươi. . .”
Đào Bảo nhi nhìn đến ngây người, len lén đưa tay muốn kiểm tra, vội vã bị Hàn phu nhân nắm chặt: “Thân xiêm y này của Vân Noãn đáng giá nghìn vàng, ngươi còn dám dùng tay sờ!”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười, kéo tay của Bảo nhi đặt ở trên ống tay áo của mình: “Có cái gì không dám sờ chứ, Bảo nhi muội muội nếu thích, quay đầu lại ta cùng tặng cho ngươi một bộ.”
Đào Bảo nhi lập tức gật đầu như là con gà con mổ thóc: “Được, cảm tạ Hứa tỷ tỷ.”
Hàn phu nhân cố tình chối từ, nhưng khi nhìn thấy dáng dấp mừng rỡ của nữ nhi nhà mình, không đành lòng đả kích nàng, chỉ âm thầm nghĩ ở trong lòng, hôm nay bảo vệ Hứa Vân Noãn thật tốt, coi như là trả nhân tình này của nàng.
Hứa Vân Noãn và Đào Bảo nhi nắm tya đi vào Thái Hòa cung.
Trong một sát na, thanh của người trong điện nhỏ hơn phân nửa.
La quần trên người Hứa Vân Noãn chỉnh thể hạnh sắc nhàn nhạt, dùng minh quang đoạn thượng đẳng, loại tơ lụa này diện liêu nhẵn nhụi, màu sắc tinh mỹ tuyệt luân, dưới ánh mặt trời lưu quang dật thải, diễm lệ hoa mỹ, trong bóng đêm quang mang nhu hòa, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, chỉ cần một diện liêu đã có giá xa xỉ.
Lúc này Hứa Vân Noãn chậm rãi bước vào, chỉ thấy nhiều đóa hoa sơn trà trông rất sống động nỡ rộ trên làn váy, hoa sơn trà phảng phất như dùng bút vẽ lên trên váy, theo động tác đi lại của nàng, cánh hoa chập chờn, mơ hồ còn có thể thấy mấy còn bướm tung bay lên xuống.
Vọng Thư Uyển.com
Mọi người đều đưa cái cổ nhìn về phía cửa đại điện, nhất là các tiểu thư phu nhân, nhãn thần cực nóng, hận không thể lột quần áo trên người Hứa Vân Noãn xuống.
Minh quang đoạn này tuy rằng trân quý, trong phủ các nàng cũng ít nhiều cất giấu mấy khúc, nhưng tú nương có thể thuê trên minh quang đoạn đồ án xinh đẹp như vậy, các nàng chưa từng gặp qua.
Minh quang đoạn có tính chất mỏng nhẹ, rất không ăn hình thêu, dùng lực đạo mạnh thì không đều, đồ thêu ra sẽ bị biến hình nếp uốn. Mà hoa sơn trà tú chế trên người Hứa Vân Noãn, không chỉ có trông rất sống động hình thái mỹ lệ, còn có thể lưu chuyển màu sắc dưới ánh nến khi nàng đi lại, nhìn liền biết, tú công của tú nương này đã đăng phong tạo cực.
“Hàn phu nhân!”
Hàn phu nhân vừa ngồi xuống, liền có người chào hỏi, chỉ là ánh mắt cũng không ngừng rơi vào trên người của Hứa Vân Noãn: “Không biết vị tiểu thư đi theo phía sau Hàn phu nhân này là. . .”
“Đây là cô nãi nãi của Mục tướng quân, đông gia Tứ Quý các Hứa Vân Noãn, phụng khẩu dụ hoàng thượng cố ý đến đây dự tiệc.”
“Nguyên lai là Hứa cô nương. . .”
Hàn phu nhân bên này hàn huyên náo nhiệt, Thẩm Vân Sơ từ cửa đi tới cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Thẩm Vân Sơ một thân la quần đạm lam sắc mười hai phúc cẩm tú, la quần rất bó người, vẽ hết vóc người giảo hảo của nàng ra ngoài, trên làn váy thêu dạ phù cừ, cánh hoa phù cừ thiết kế rỗng, để lộ ra hắc sắc trên váy lót, một mắt nhìn lại đẹp không sao tả xiết.
Chỉ là, thiết kế của la quần này tinh xảo thế nào, cũng không có kinh diễm nhân tâm như minh quang đoạn.
Mặc dù Hứa Vân Noãn mới mười bốn, dung mạo chưa toàn bộ nẩy nở, nhưng là phôi mỹ nhân nhất đẳng, cũng không kém Thẩm Vân Sơ bao nhiêu, hơn nữa Hứa Vân Noãn lạ mặt, đầu tiên là làm mất mặt Chu gia, vừa để Thẩm gia ăn thua thiệt, mọi người càng thêm hiếu kỳ với nàng hơn, kể từ đó, người quan tâm Thẩm Vân Sơ tự nhiên ít hơn phân nửa.
Thẩm Vân Sơ cáu giận ở trung tâm, đã thấy Hứa Vân Noãn đã ngồi xuống bỗng nhiên xoay đầu lại, quay nàng nhẹ nhàng vung khóe môi lên, trong ánh mắt mang theo cư cao lâm hạ xem kỹ, bộ dáng kia, giống như nàng mới là thượng vị giả thân phận càng thêm tôn quý.
Nàng. . . Nàng đây là đang khiêu khích sao?
Vu thị tự nhiên cũng nhìn thấy động tác của Hứa Vân Noãn, nhất thời cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, giống như có cự thạch nện ở ngực: Hứa Vân Noãn này, ngạnh sinh sinh quấy rối chuyện tốt của nữ nhi nàng!
Danh Sách Chương: