CHƯƠNG 194: ĐÃ CHẾT MỘT NGƯỜI
Editor: Luna Wong
Nhìn bóng lưng Thôi Diễm được người vây quanh rời đi, nụ cười trên mặt Bạch thị trở nên cực kỳ nhạt nhẽo.
Trong lòng Chu Hàm tức giận bất bình: “Thôi Diễm kia thật sự là khinh người quá đáng!”
“Được rồi, không có gì tốt để tức giận.”
“Đây còn chưa đủ để người tức giận sao? Mẫu thân, Thôi Diễm kia rõ ràng là cố ý muốn hố bạc của chúng ta!”
Ngô thị vuốt mặt mình, hơi chút vừa đụng đó là đau đâm tâm: “Ngươi tiện nhân này, dám động thủ với chủ mẫu của mình! Hôm nay liền phát mãi ngươi!”
“Được rồi!” Bạch thị cau mày quát lạnh một tiếng, “Còn ngại huyên không đủ mất mặt phải không?”
Trong lòng Ngô thị biệt khuất, nhưng là cũng biết lúc này bản thân không chiếm lý, chỉ có thể tạm thời kiềm chế xuống.
Chu Chí chỉnh sửa lại y sam một chút, đứng dậy quay Bạch thị hành lễ: “Đại tẩu sao lại tới?”
“Nếu ta không tới, sợ rằng toàn bộ Chu gia chúng ta, cũng sẽ trở thành trò cười của kinh thành! Nhị đệ, ngươi cũng là người ở trong triều làm quan nhiều năm, hơn nữa còn là lễ bộ, lẽ nào nhiều năm như vậy, cũng không có học được mấy chữ lễ nghi liêm sỉ này sao?”
Sắc mặt của Chu Chí vừa xanh vừa đỏ, nhưng là trong miệng cũng không dám có chút phản bác, dù sao lúc này hắn có thể đông sơn tái khởi hay không, toàn bộ xem ý của đại ca.
“Để đại tẩu chế giễu.”
“Để ta chế giễu thì không lo, nhưng nếu làm cho cả bách tính kinh đô chế giễu, như vậy, cho dù là đại ca ngươi sử nhiều khí lực hơn nữa, hoàng thượng cũng sẽ không cho phép một người đức hạnh không có nhập lễ bộ nữa đâu!”
bookwaves.com
“Đại tẩu, đại ca có nói qua, lúc nào có thể để cho ta lần thứ hai được hoàng thượng khải dụng không?”
Vương di nương ở một bên nghe, bỗng nhiên cười ha ha đứng lên: “Đây quả thật là vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân, lão gia, hài tử của ngươi vừa mất, ngươi bây giờ lại một lòng chú ý chức quan của mình? Ha ha ha ha, khó trách ngươi sẽ thú phụ nhân như ác độc Ngô thị vậy, đây là báo ứng!”
“Ngươi câm miệng!” Đáy lòng của Chu Chí trận trận chột dạ, lời ra miệng liền càng nghiêm khắc.
“Hôm nay hài tử của ta đã mất, sống cũng không có hi vọng gì, đơn giản chết xong hết mọi chuyện. . .” Vương di nương nói xong, chợt bò người lên, thẳng tắp đụng tới tường một bên.
“Vương di nương!”
Bọn hạ nhân kinh hô một trận, nhưng lại chưa kịp kéo người.
“Phanh!”
“Chuyện có thể sử dụng bạc để giải quyết, coi là việc khó. Chuyện khó khăn chân chính, là bất luận tốn hao bao nhiêu ngân lượng, đều không thấy được chút khởi sắc nào.” Bạch thị nói xong, quay đầu xem viện lạc nháo hò hét ầm ỉ, “Cũng tỷ như nói sạp trong cái phòng này!”
Chu Hàm như cũ cau mi tâm, nàng luôn cảm thấy kinh thành này tựa hồ xung khắc với Chu gia bọn họ.
Nàng mới bởi vì đụng phải xe ngựa của Hứa Vân Noãn mà náo loạn không mặt mũi, nát vật trang trí thuý ngọc hơn vạn lượng, trong nháy lại bị Thôi Diễm hố đi một vạn lượng bạc, lẽ nào hôm nay không thích hợp ra cửa sao?
Bạch thị không công phu an ủi Chu Hàm, ngược lại bước vào phòng.
“Còn chưa có nháo đủ sao?”
Ngô thị bị Vương di nương kéo đầu tóc, túm châu sai mất trật tự, thậm chí trên mặt đều bị móng tay cào ra một vết máu.
Ngô thị ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chợt xẹt qua một tia sáng: “Đại tẩu! Đại tẩu mau cứu ta!”
Chu Chí chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, nhịn không được quay rống giận với thị nữ một bên: “Còn không mau kéo hai người bọn họ lại!”
Trong ngày thường bất kể là Ngô thị hay là Vương di nương, đều là người ôn nhu hiền thục, nhưng không nghĩ tới các nàng đánh nhau, lại giống như bát phụ.
Vương di nương bị lôi sang một bên, cả người nhiễm vết máu càng ngày càng nhiều, quỳ ngồi dưới đất, nước mắt cộp cộp rơi xuống: “Hài tử của ta. . .”
Vương di nương từ tường trợt rơi xuống mặt đất, nhãn thần chặt chẽ nhìn chằm chằm phương hướng của Ngô thị, lộ ra một tia tiếu ý dữ tợn: “Ngô thị. . . Tay ngươi nhuộm máu tươi, tội ác tày trời. . . Sau khi ta chết, nhất định cùng hài tử của ta đồng loạt hóa thành ác quỷ. . . Muốn ngươi nợ máu trả bằng máu. . .”
Cường chống nói xong lời nói này, Vương di nương nghiêng đầu một cái liền đã không có khí tức.
Một bên đại phu liền vội vàng tiến lên, cẩn thận tra xét một lát, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Vương di nương vốn là thân thể cực hư, hơn nữa thương tâm quá độ, đây. . . Đã vô lực xoay chuyển trời đất.”
Chu Hàm giơ tay lên che miệng lại, gắt gao đè nén mới không có kinh hô thành tiếng: Đã chết, một người mới vừa rồi còn thật tốt, trong nháy mắt liền chết!
Bạch thị nhận thấy được nữ nhi nhà mình kinh khủng, liền vội vàng kéo nàng đến phía sau mình: “Nếu người đã chết, vậy thì nhanh cho người khiêng xuống đi, bày ở chỗ này đẹp mắt không?”
Tần U Tố hơi quỳ gối hành lễ: “Đây liền để người đi làm.”
Nét mặt của Tần U Tố không có bao nhiêu thương tâm, nhưng là cặp mắt kia lại mang theo thương xót, nàng tự mình tiến lên chỉnh sửa lại dung nhan người chết cho Vương di nương một chút, đây mới gọi là thị nữ bên người hỗ trợ cùng nhau nâng người đi.
Bạch thị quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng của Tần U Tố, mi tâm nhíu lại thật chặt.
bookwaves.com
Dung mạo của nữ tử này, thật sự là tinh xảo mỹ lệ, thậm chí mọi cử động mang theo một cổ cảm giác rung động lòng người.
Bất quá người đẹp mắt như thế nào đi nữa, cũng không phải chỉ là một bộ túi da thổi sao, lúc Chu Chí cư cao lễ bộ thượng thư, liền dẫn nữ tử yên hoa này vào trong phủ, thật sự là sắc lệnh trí hôn.
Bất quá chuyện này, sau này truy cứu nữa là được, lúc này vẫn là nhanh chóng xử trí Ngô thị.
“Người đã chết, ngươi có tính toán gì không?”
Chu Chí nhìn về phía Ngô thị, lại nhìn hôn mê Chu Ngọc Nghiên, trong mắt lóe lên chán ghét nồng nặc: “Phu thê nhiều năm như vậy, ta thực tại không nghĩ tới tâm tư của Ngô thị lại ác độc như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, sớm biết rằng nàng là tính tình như vậy, trước đây nên trực tiếp hưu nàng!”
Ngô thị không dám tin mở to hai mắt nhìn: “Lão gia, ta ác độc? Vậy ngươi có biết, một thiếp thất trong phủ này của ngươi, không có một người nào là bớt lo không! Trước đây lúc gả cho ngươi, ta cũng muốn sống với ngươi thật tốt, nhưng ngươi trái một thiếp thất, phải một thông phòng, làm hại ta phải nỗ lực tranh thủ tình cảm, thế cho nên trong không cẩn thận tính toán người khác, nhiều năm không có mang thai. Sau này thật vất vả mang thai, sinh ra Ngọc Nghiên, thân thể lại bị hủy hoàn toàn, từ đó về sau khó có thai hơn nữa. Ta không thể sinh, dựa vào cái gì phải để cho người khác sinh?”
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận những chuyện Vương di nương nói?”
Ngô thị ngước mắt nhìn sắc mặt thanh lãnh của Bạch th, cúi đầu bật cười một tiếng: “Lúc này dù cho ta không nhận, cũng sẽ bị đẩy ra dẹp loạn chuyện lần này, nên nhận cũng không sao.”
Chu Chí đi nhanh ra phía trước, hung hăng một cước đá vào ngực của Ngô thị: “Ngươi độc phụ này! Ngươi làm hại Chu gia không có nam đinh thừa thừa, làm hại ta bội thụ đồng liêu cười nhạo, ngươi quả thực đáng chết!”
Ngô thị bị một cước này đã ngã trên mặt đất, che ngực liền phun ra một búng máu: “Vương di nương nói quả thực không sai, ngươi nghe được nhiều hài tử của bản thân bị hại như vậy, đầu tiên không phải đau lòng nhiều cái nhân mạng, mà là tức giận bản thân bị người cười nhạo, ở trong lòng của ngươi, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình bản thân ngươi! Chu Chí, ngươi có kết quả hôm nay, là ngươi gieo gió gặt bảo! Là đáng đời ngươi!”
“Tiện nhân!”
Chu Chí nổi giận như sấm, còn muốn giơ tay lên đánh Ngô thị tiếp, lại bị Bạch thị từ một bên quát bảo ngưng lại mà ngừng.
“Được rồi! Ngươi bây giờ chính là đánh chết người, thì có ích lợi gì?”
“Đại tẩu, ngươi cũng nghe thấy rồi, Ngô thị tiện nhân này thật sự là ác độc đến cực điểm! Người như vậy, tuyệt không thể lưu ở trong phủ! Còn có Chu Ngọc Nghiên, cũng bị nương nàng cho dạy hỏng rồi, hoàn toàn lên không được mặt bàn!”
Danh Sách Chương: