CHƯƠNG 15: DĨ NHA HOÀN NHA, DĨ THỐI HOÀN THỐI
Editor: Luna Huang – Ăn miếng trả miếng
Hứa Vân Noãn mắng một câu đánh một roi, trực tiếp đánh Chu Bân thành hồ lô lăn đất!
Roi gào thét có tiếng, mỗi một cái đều phảng phất có thể xuyên thấu qua đau vào xương, bóng roi rậm rạp chằng chịt nối thành một mảnh, đánh cho hắn hoàn toàn không chỗ có thể trốn, cuối cùng chỉ có thể chật vật ôm đầu co lại thành một đoàn.
Hứa Vân Noãn đánh thống khoái, lúc này mới thu tay, vẻ mặt tức giận nói: “Chu Bân, trước đây ta chỉ nghĩ đến ngươi không gánh vác, không tâm can, không nghĩ tới hôm nay phát hiện ngươi dĩ nhiên to gan lớn mật. Mục gia ta trung thành và tận tâm với hoàng thượng, ngày đêm mong mỏi hoàng thượng hài lòng thuận, còn ngươi, dĩ nhiên mưu toan đo lường thánh ý, chỉ cần một câu nói của thánh thượng nào dám không theo, lời trước của ngươi, chẳng phải là ám chỉ thánh thượng phi điểu tẫn lương cung tàng, muốn giết chết trung thần lương tướng sao? Người đến, trói hắn, Mục gia ta có thể chịu nhục, thế nhưng danh tiếng thánh thượng không thể ô nhiễm!”
“Ngươi… Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Ta lúc nào nói lời bất kính với thánh thượng?”
Chu Bân dám càn rỡ đạp Mục gia, đơn giản chính là thái độ chèn ép Mục gia của hoàng thượng quá mức rõ ràng, nhưng thánh thượng có tiếng tốt, trong lòng người dưới hiểu được, nếu là nháo lên mặt, chết cũng không biết chết như thế nào!
“Ta làm chứng!” Trên mặt đất thị nữ bị đánh yểm yểm nhất tức bò dậy, dưới sợi tóc mất trật tự, một đôi mắt tràn đầy hận ý khắc cốt ghi xương, “Ta là thị nữ bên người tiểu thư Chu gia, ta làm chứng, Chu Bân đích xác nói lời bất kính với thánh thượng!”
“Tiện tỳ, ngươi dám nói bậy!” Chu Bân ngoài mạnh trong yếu.
“Nếu ta nói bậy, thiên lôi đánh chết!” Thị nữ chặt chẽ cắn răng, tỷ muội của nàng đã đánh chết hai người, hôm nay nàng cũng rơi vào trong tay Chu Bân, nếu không phải người Mục gia đến kịp lúc, nàng tất nhiên ôm nỗi hận cửu tuyền, hôm nay có cơ hội báo thù, nàng chết cũng muốn kéo luôn Chu Bân.
“Mục tướng quân, nô tỳ muốn cáo Chu Bân, hắn bạo ngược thành tính, thảo gian nhân mạng, phàm là bị ủy khuất bên phu nhân và tiểu thư Chu gia, nhất định lấy thị nữ ra xuất khí, tỷ muội ta đã bị đánh chết hai người, chôn ở nước bùn phía sau mã trường, thỉnh Mục tướng quân làm chủ!”
Hứa Vân Noãn chán ghét nhìn thoáng qua Chu Bân, ra hiệu Hàn Yên một bên lấy xiêm y phủ thêm cho thị nữ bị đánh, sau đó nhìn thần sắc của nàng, đưa rơi trong tay đến: “Quất ai cái trút giận không?”
Nhãn thần của thị nữ sáng ngời, trong lúc nhất thời đã quên đau đớn trên người, trọng trọng gật đầu tiếp nhận mã tiên, sử xuất toàn lực quất tới chỗ Chu Bân!
“Tiện tỳ…a…”
Sống chết trước mắt đã trải qua, lòng thị nữ tràn đầy cừu hận, tự nhiên đưa Chu Bân vào chỗ chết.
Hứa Vân Noãn lui về sau hai bước, đứng ở bên người Mục Trần Tiêu, tấm tắc tán thán một tiếng: “Quá độc ác.”
Úc Khoảnh không tự chủ được nuốt hớp nước bọt, cô nãi nãi đối với bản thân không phải có hiểu lầm gì chứ, đổi phương vừa mới đánh còn ác hơn thị nữ này nhiều! Hơn nữa, quất xong mượn cớ cũng hoàn mỹ không tỳ vết, Chu Bân coi như là không có bị đánh chết, phỏng chừng cũng bị tức giận đến hộc máu.
Tay của Mục Trần Tiêu đặt ở xe lăn hơi giật giật, trong con ngươi vẫn đóng băng nổi lên một tia tiếu ý không rõ ràng.
Thị nữ đánh hơn mười cái, Hàn Yên thấy nàng lực kiệt, tiến lên đỡ lấy: “Cô nương chớ vội, Mục tướng quân và cô nãi nãi sẽ đòi công đạo cho ngươi!”
Vọng Thư Uyển.com
Đều là thị nữ, tự nhiên càng thêm cảm động lây.
“Đa tạ thiếu tướng quân, đa tạ cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn khéo léo cười cười, đứng ở bên người Mục Trần Tiêu không lên tiếng, chuyện kế tiếp, nàng không xen tay vào được.
Đường nhìn của Mục Trần Tiêu khôi phục trầm tĩnh, quay đầu nhàn nhạt nói với Úc Khoảnh: “Cắt đứt chân của hắn, ném vào chuồng ngựa!”
“Vâng, công tử!”
Úc Khoảnh ứng phá lệ vang dội: Chu Bân, ngươi cũng nên nếm thử tư vị gãy chân đi!
Chu Bân bị dọa đến can đảm câu liệt: “Mục Trần Tiêu, ngươi đây là lạm dụng tư hình, Chu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hộ vệ tiến lên chế trụ Chu Bân, Úc Khoảnh trực tiếp đồ thủ hủy đi cái ghế, giơ chân ghế nặng nề lên, rầm một tiếng nện ở trên hai chân Chu Bân.
“Răng rắc” tiếng xương nứt kèm theo tiếng kêu rên của Chu Bân, trong bóng đêm phá lệ sấm nhân.
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, nhẹ nhàng mà liễm đôi mắt.
Sau nửa đêm, kinh triệu phủ doãn bị gọi trong đêm.
Thành đông mã trường của Chu gia cháy, Chu gia công tử bị ngựa thất kinh đạp gãy hai chân, tràng diện đã mất đi khống chế.
Đợi được kinh triệu phủ doãn Ngụy Liêm chạy đến, lửa đã không khống chế được, nhìn ngọn lửa rào rạt tận trời, hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Nha dịch nhanh lên tiến lên: “Đại nhân, Mục tướng quân đã ở.”
Kinh triệu phủ doãn lập tức cảm giác mình có khí lực: “Hạ quan gặp qua Mục tướng quân.”
“Đại nhân không cần khách khí.” Mục Trần Tiêu khẽ gật đầu ra hiệu.
Danh Sách Chương: