Mục lục
Quốc Sắc Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 135: ĐẾN PHIÊN THẨM GIA RỒI

Editor: Luna Wong – mùng 4 rồi, chúc mọi người lì xì đầy túi

Hai chân của Mục Trần Tiêu không tiện cử động, thế nhưng khí thế quanh thân lại phá lệ bức người, nhất là lúc đối với Nhị Hắc, hiệu quả uy hiếp cực kỳ rõ ràng.

Nhị Hắc nhảy xuống, cuối cùng vẫn không thể đột phá phòng tuyến của Mục Trần Tiêu, chỉ có thể đạp lạp đuôi ở bên cạnh rầm rì: “Ô ô. . .”

Lúc khi dễ Nhị Hắc, Hứa Vân Noãn cảm thấy phá lệ cao hứng, lúc này thấy tâm tình của Nhị Hắc hạ thấp, đau lòng cũng nàng.

Vội vã không để ý tới cái gì y phục hay không y phục nữa, tiến lên ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu Nhị Hắc xoa lỗ tai của nó: “Được rồi, Nhị Hắc ngoan, không ủy khuất, mới vừa rồi đùa giỡn ngươi thôi.”

Nhị Hắc không để ý thể trọng của mình chút nào, nhào vào trong lòng Hứa Vân Noãn, trực tiếp ép nàng ngã ngồi trên mặt đất: “Nhị Hắc! Chớ liếm mặt của ta!”

Vì ngày hôm nay xuất môn chế giễu, nàng sớm đã thượng trang cho mình, nếu để cho Nhị Hắc liếm, mặt còn có thể nhìn sao?

Nhị Hắc mới mặc kệ này, bản thân nháo đằng phá lệ vui.

Một tay Hứa Vân Noãn đè Nhị Hắc lại, đưa lưng về phía Mục Trần Tiêu nói rằng: “Tôn nhi, Nhị Hắc quá nghịch ngợm, ta quyết định quay về viện giáo huấn nghiêm khắc nó, ngươi cũng mau về đi.”

“Cô nãi nãi?” Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi lên, Hứa Vân Noãn cũng theo nghiêng người sang một bên, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, không có việc gì, ” Hứa Vân Noãn trừng Nhị Hắc một mắt, sau đó trực tiếp bước nhanh chạy về Ngưng Thu viện của mình.


Mục Trần Tiêu luôn cảm thấy có chút yên lòng, từ từ đi theo đến cửa viện lạc, vừa dừng lại, chợt nghe trong vườn truyền tới cười đùa thanh: “Nhị Hắc ngươi con chó hư hỏng này, ngươi liếm đến nhòe mặt của ta rồi, vừa rồi ta còn chưa nói lời từ biệt với tôn nhi. . . Đứng lại đừng chạy, ta cũng vẽ chút đồ lên mặt cho ngươi, cho ngươi uy phong, uy phong!”

“Gâu gâu. . .”

“Đứng lại. . .”

Mục Trần Tiêu hơi trố mắt chỉ chốc lát, lập tức lộ ra một dáng tươi cười ấm áp, xoay người đi về hướng Minh Hối hiên.

Úc Khoảnh đã chờ ở cửa thư phòng: “Công tử, thuộc hạ phái người theo vị thương nhân Tần Minh Triết kia rồi, bọn họ đích xác là gặp quản sự của Thẩm gia.”

“Thẩm gia kiến tạo không ít noãn bằng, bất quá, quy củ của Thẩm gia nghiêm, không giống như là Ngô Kỳ không có đầu óc, rau xanh trong noãn bằng bọn họ thế nào?”

“So sánh với rau của cô nãi nãi đích thân trồng, có chênh lệch rất lớn, bất quá so với của người khác chăm sóc, không có khác nhau quá lớn.”

Mi tâm của Mục Trần Tiêu khẽ nhúc nhích: “Trước, cô nãi nãi để ta nghĩ biện pháp táchThẩm Thanh ra, đúng là có mưu tính với Thẩm gia, hiện tại yên lặng theo dõi kỳ biến đi, Chu gia bên kia có thể hơi chút thả lỏng một ít cảnh giác.”

“Vâng.”

Hứa Vân Noãn thu thập xong Nhị Hắc, lại đi chơi một hồi với Đại Ngưu , lúc này mới về đến phòng rửa mặt chải đầu thay y phục thường.

Buổi tối, đám người Đinh thẩm biết tâm tình của các chủ tử trong phủ rất tốt, nên làm cơm càng thêm ra sức, một bàn thức ăn sắc hương vị đẩy đủ, Hứa Vân Noãn ăn phá lệ thỏa mãn.


Ăn xong, Hứa Vân Noãn liền cước bộ vội vã về tới viện tử của mình.

Vọng Thư Uyển.com
Mục Thiên Trù nhìn thân ảnh vội vội vàng vàng của nàng, không khỏi vung lên tiếu ý: “Tính tình của Vân Noãn, nhìn so với lúc mới vừa vào phủ hoạt bát một ít.”

Chu quản gia ở một bên gật đầu phụ họa: “Ai nói không phải chứ? Mới lúc vừa vào phủ, nô tài nhìn cô nãi nãi tuổi còn nhỏ, tính tình cũng rất là trầm tĩnh, bất quá bây giờ, trái lại sinh ra vài phần tính trẻ con.”

Nghĩ đến trước cửa Chu gia, dáng dấp Hứa Vân Noãn siết quả đấm xả giận cho Mục Trần Tiêu, Mục Thiên Trù liền cảm giác trong lòng ấm áp không ngừng.

“Vân Noãn là một hài tử tốt.” Nếu là không có Mục gia liên lụy, nàng nên là sinh hoạt càng thêm tùy ý xuất sắc mới phải.

“Lão thái gia nói rất đúng.”

Cô nãi nãi tuổi không lớn lắm, thế nhưng tính tình lại phá lệ thông thấu, khó được nhất là, nàng biết tính toán, có mánh khóe, lại như cũ giữ vững một tấm lòng son.

Tựa như hôm nay ở cửa Chu gia bên kia, nếu không phải thấy được tính tình thuần túy của nàng, dân chúng chung quanh lại làm sao tràn ngập thiện ý với nàng chứ?

Đều nói nhìn nhiều, trải qua nhiều, tảng đá cũng có thể tu luyện thành tinh.

Bách tính trong kinh thành này cũng đều là gặp qua sóng to gió lớn, biết dạng náo nhiệt gì có thể xem, dạng náo nhiệt gì dễ chọc lửa thiêu thân, từng người một đều rất tinh minh, hôm nay bọn họ không để ý lợi ích của mình, đứng ra làm chứng cho cô nãi nãi, thậm chí còn giúp đỡ nói châm chọc Chu gia, đã là cực kỳ khó khăn.


Mục Thiên Trù nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, Chu gia tạm thời bị đè ép xuống, thế nhưng hắn còn có một huynh trưởng thân là tả tham nghị sử, cùng với một muội muội ở trong cung làm phi, không thể phớt lờ.”

Lúc này Chu gia nhìn rất thảm, nhưng là, nếu là có thể có được một câu ủng hộ của hoàng thượng, nói xoay người cũng chính là chuyện sớm muộn thôi.

“Ta hiểu, gia gia yên tâm.”

“Được rồi, được rồi, hai ngày này xem cây ở của của ngươi cực kỳ đẹp, ta cũng muốn trồng hai cây ở giữa viện tử của mình. . .”

Buội cây kia không chỉ có đẹp, tên cũng dễ nghe.

Ngũ thải cẩm đái, ngụ ý tiền đồ tự cẩm, tuy rằng hắn đã ngồi trên quốc công vị, không có khả năng đi lên nữa, thế nhưng như ý cát tường, ai mà chê ít nha?

“Trong viện của người không thích hợp.” Mục Trần Tiêu trực tiếp cự tuyệt.

Vọng Thư Uyển.com
“Vì sao viện của ta không thích hợp?”

“Hoa kia quá khó dưỡng, là phải tỉ mỉ chăm sóc. . .”

“Không có sao a, phản chính ta hiện tại rất ít quản chuyện trên triều đình, không có chuyện làm một thân nhẹ nhỏm, chiếu cố những thứ hoa cỏ cây cối này, vừa lúc có thể tiêu khiển thời gian.”

“Ngày khác tôn nhi đưa thêm chút mẫu đơn, hải đường cho người.”

“Những hoa này không khó dưỡng cho lắm.” Mục Trần Tiêu có chút không giải thích được.


“Cứ quyết định như vậy, hai ngày nữa ta liền để người đưa đến viện của người, trong thư phòng còn có công vụ phải xử lý, tôn nhi đi về trước.”

Mục Trần Tiêu nói xong, trực tiếp chuyển động xe lăn rất nhanh ly khai.

“Ai?”

Nhìn Mục dáng dấp hấp tấp của Trần Tiêu , Mục Thiên Trù giơ tay lên vuốt râu mép, không cẩn thận một cái liền túm đứt hai sợi: “Ngươi có cảm thấy hay không, Trần Tiêu hình như có chút không đúng?”

Chu quản gia tự định giá chỉ chốc lát, bỗng nhiên lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ: “Chút thời gian trước, nô tài từ trong miệng Úc Khoảnh nghe nói, hình như công tử thích cô nương nhà ai. . .”

“Thực sự?” Mục Thiên Trù vừa mừng vừa sợ.

Tuổi của Trần Tiêu đã không nhỏ, trước bởi vì quanh năm ở chiến trường, hôn sự trì hoãn chút thời gian, sau này lập được hôn ước với Chu gia, lại xảy ra chuyện từ hôn.

Gần đây trong khoảng thời gian này, luôn thấy dáng dấp thanh lãnh xa cách của Mục Trần Tiêu, hắn làm gia gia đều lo lắng tôn nhi nhà mình sẽ chọn cô độc sống quãng đời còn lại!

“Ngươi có hỏi thăm rõ ràng, hắn thích cô nương nhà ai không?”

“Úc Khoảnh cũng chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy qua, cụ thể thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm, không bằng nô tài lại để cho hắn hỏi thăm, hỏi thăm?”

Mục Thiên Trù liền vội vàng gật đầu: “Nên hỏi thăm kỹ một chút, ngươi cũng thấy đấy, lấy tính tình bây giờ của Trần Tiêu, cho dù là thích, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng, chúng ta tự nhiên phải giúp hắn một tay, không thể nhìn hắn vẫn cứ cô linh linh như vậy được.”

Trông cậy vào Trần Tiêu tự đi dỗ ngon dỗ ngọt tiểu cô nương là không thể nào, những người làm trưởng bối như bọn họ, có thể ở bên cạnh kéo phụ một tay.

“Người nói phải, một hồi nô tài liền đi căn dặn Úc Khoảnh một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK