Nghe thấy câu này, trái tim của Trần Minh Triết khẽ run lên, anh ngây ra nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ở trước mặt.
Đây là cô gái mà biết bao cậu ấm con nhà giàu ở Tân Thành thèm muốn, nhưng bây giờ, cô ấy đang nằm trong lòng anh, còn thủ thỉ bên tai anh rằng muốn sinh con cho anh.
Đã ba năm trôi qua, không phải Trần Minh Triết chưa từng nghĩ tới chuyện áp người con gái tuyệt sắc như bạch ngọc này xuống dưới thân, để anh chính thức trở thành một người đàn ông thật sự.
Nhưng anh chưa bao giờ ép buộc cô. Dù hai người họ đã là vợ chồng hợp pháp, và cả hai đều yêu nhau sâu đậm.
Nhưng Trần Minh Triết chưa từng đưa ra lời yêu cầu như vậy, vì anh rất yêu Bạch Diệp Chi, nên mới không bắt cô làm những chuyện mà cô không thích.
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết đang có vẻ kinh ngạc ở trước mắt. Đã ba năm rồi, mỗi khi thấy mẹ mình coi thường người mà cô đã coi là người đàn ông của mình, trong lòng cô đều thấy rất buồn bực. Nhưng lúc đó, Trần Minh Triết không hề phản bác một lời, thậm chí còn dần coi đấy như chuyện bình thường.
Nếu không vì công ty có chuyện, có lẽ Bạch Diệp Chi sẽ không thể biết người đàn ông ngủ bên cạnh mình ba năm nay lại giỏi giang đến mức nào. Bạch Diệp Chi không phải cô ngốc, dù Trần Minh Triết không kể cho cô quá nhiều, nhưng cô biết anh có thể quen biết nhiều người tài giỏi như vậy, chắc hẳn anh cũng không phải người bình thường.
Nhưng cô biết Trần Minh Triết không muốn nói, nên cô cũng không hỏi nhiều.
“Diệp Chi…”
“Em…”
Trần Minh Triết còn chưa nói hết câu, Bạch Diệp Chi đã lập tức đã sáp tới rồi hôn lên môi anh.
Lúc này đây, câu mà Trần Minh Triết muốn hỏi đã mắc nghẹn ở cổ họng, sau đó biến thành dư vị ngọt ngào.
“Diệp Chi… Tối nay, em sao thế?”
Trần Minh Triết ngồi bật dậy, sau đó ôm Bạch Diệp Chi vào lòng, ngăn động tác trúc trắc hơi lúng túng tiếp theo của cô lại.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Diệp Chi đỏ bừng, một lúc lâu sau, cô mới mở mắt ra.
Nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên Bạch Diệp Chi không biết phải nói gì.
“Minh Triết… Em…”
Bạch Diệp Chi nằm trong lòng Trần Minh Triết, cô thật sự không biết phải nói câu này ra thế nào.
“Diệp Chi, em không cần phải ép buộc bản thân. Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng thật sự là không cần thiết đâu. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, không gì có thể ngăn cản được hết”.
“Không, Minh Triết, em thật sự, thật sự muốn sinh con cho anh”.
“Minh Triết, chỉ cần chúng ta có con, mẹ sẽ không làm bậy nữa, mà sẽ ở nhà trông cháu mỗi ngày”.
Bạch Diệp Chi vừa nói vừa rơi nước mắt.
Trần Minh Triết không nói gì. Bây giờ, anh chợt thấy người con gái trong lòng còn tốt đẹp hơn cả trong tưởng tượng của anh. Ba năm trước, Trần Minh Triết không thể ngờ rằng một người bị gia tộc xa lánh, thậm chí còn bị kẻ khác âm thầm hãm hại như anh lại gặp được Bạch Diệp Chi vào lúc cùng đường.
Ban đầu, trong mắt anh, cô là một người con gái vô cùng xinh đẹp, thậm chí cô còn kiều diễm hơn cả những diễn viên nổi tiếng mà anh từng gặp ở Yên Kinh. Hơn nữa, cô còn rất thiện lương. Cô thu nhận anh, đồng thời còn hứa hẹn sẽ dành hạnh phúc cả đời của mình để ở bên anh.
Lúc ấy, Trần Minh Triết không có một tia hi vọng nào, xung quanh anh toàn những người xa lạ. Rời khỏi Yên Kinh quen thuộc, anh chỉ có thể sống tạm ở thành phố nhỏ này.
Dần dà, là Bạch Diệp Chi đã cho anh hi vọng và sự quyết tâm.
Lúc cô kết hôn với anh, không có ai chúc phúc, cũng không có hôn lễ, mà chỉ có một câu nói.
“Minh Triết, cả cuộc đời này, anh chỉ được yêu một người phụ nữ là em, anh có làm được không?”
Bạch Diệp Chi không đòi hỏi nhiều, mà chỉ cần một lời hứa yêu cô mãi mãi.
Vì thế ba năm nay, Trần Minh Triết không hề có một lời oán thán nào.
“Minh Triết… Anh sao thế?”
Dưới ánh trăng, Trần Minh Triết ngồi đó, cô gái trong lòng đang ngồi cạnh anh, nhìn anh đã im lặng hồi lâu.
Trước kia, anh luôn tuân thủ quy tắc ngủ trên chiếc giường xép quân dụng cạnh giường để bảo vệ cô, giống hệt như lời hứa anh đã nói vào ngày hôn lễ của bọn họ.
“Cả đời này, Trần Minh Triết anh sẽ chỉ yêu một mình em!”
Bạch Diệp Chi thấy chỉ cần mình đã nhận định điều gì thì sẽ quyết không từ bỏ.
Ba năm nay, có rất nhiều người chất vấn và châm chọc cô, từ người thân đến bạn bè. Bạch Diệp Chi cũng từng trách Trần Minh Triết không có trí tiến thủ, nhưng trong lòng cô chưa từng muốn rời xa anh.
Vì dù có thế nào, chỉ cần cô gọi một cú điện thoại, người đàn ông này cũng sẽ xuất hiện bên cạnh cô ngay lập tức.
Dù có nguy hiểm đến đâu, ngay khi vừa xuất hiện, anh luôn đứng cạnh cô.
Trần Minh Triết mỉm cười thản nhiên, rồi nhìn Bạch Diệp Chi.
“Diệp Chi, em hãy suy nghĩ thật kỹ. Sinh con không đơn giản như nếm vị son môi đâu…”
Trần Minh Triết đột nhiên lên tiếng, khiến Bạch Diệp Chi chợt nghĩ tới chuyện gì đó, cô lập tức bĩu môi.
“Anh… Minh Triết, anh lại linh tinh rồi đấy…”
…
Vừa sợ hãi, vừa phấn khích.
Vừa kích động, vừa chờ mong.
Người đàn ông xấu xa này sẽ giở trò gì trên người cô đây!
Trần Minh Triết ngẩng đầu lên, nhìn cô gái xinh đẹp như dương chi bạch ngọc đang ở gần mình trong gang tấc.
Lúc này, không chỉ có cô, đến anh cũng đang mướt mải mồ hôi.
Mái tóc của Bạch Diệp Chi ướt nhẹp, vài lọn tóc hơi dính vào cổ, tạo ra một bức tranh sơn thủy đen trắng đơn giản.
“Em, em hơi sợ!…”
Cuối cùng, Trần Minh Triết khẽ vươn tay gạt những sợi tóc đang dính trên cần cổ trắng nõn của cô ra.
Toàn thân Bạch Diệp Chi run rẩy, cô ôm lấy mặt, cất giọng thủ thỉ.
Nhìn cô gái đang che mặt, Trần Minh Triết khẽ phủ người xuống rồi nói nhỏ bên tai cô: “Đừng sợ, có anh đây rồi…”
“…”
Nhiều năm trước.
Khi đứng trên sân khấu của trường học nhận thưởng, cô là nữ thần trong tim rất nhiều người.
Biết bao nhiêu cậu ấm con nhà giàu đều chạy theo cô như vịt.
Nhưng cô luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, xa cách ở trước mặt mọi người.
Nhưng thế sự vô thường, phụ nữ luôn phải nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.
Vừa tốt nghiệp đại học, cô đã được gia tộc sắp xếp hôn ước với cậu chủ nhà họ Đường ở Thục Xuyên.
Nhà họ có quyền thế, lại cực kỳ giàu có.
Nhưng dù vậy, cô vẫn kiên quyết phản kháng.
Và theo đuổi tình yêu mà cô cho là đúng.
“Em từng nghĩ, cả đời này khó mà tìm được một người đàn ông yêu mình, vì em biết mình là một người mềm lòng!”
Bạch Diệp Chi gối đầu lên ngực Trần Minh Triết, ngón tay vẽ vòng vòng trên vết sẹo do đạn bắn để lại trên ngực anh.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em đã gặp đồ xấu xa là anh!”
Bạch Diệp Chi giơ tay chỉ vào ngực Trần Minh Triết.
“Em…”
Trong lúc kích tình ban nãy, Bạch Diệp Chi không phát hiện ra, hơn nữa Trần Minh Triết cũng không cho cô cơ hội để hỏi.
Trần Minh Triết khẽ lắc đầu.
“Sau lưng anh nữa…”
Cô tỉ mỉ vuốt ve vết sẹo gần như dài hết lưng anh, rồi cảm thấy sợ hãi. Dù không nhìn thấy rõ, nhưng cô biết đây chắc chắn là một vết thương không nhỏ.
Còn Trần Minh Triết thì chỉ ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lúc này, Bạch Diệp Chi rất muốn biết quá khứ của người đàn ông này, rốt cuộc anh có thân thế như thế nào?
…
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Trần Minh Triết từ từ mở mắt ra.
Bạch Diệp Chi ôm anh không còn vẻ rụt rè như trước nữa.
Đêm nay, cô ôm anh rất chặt và nói rất nhiều. Nói xong khóc, nói xong lại cười, cuối cùng mệt lử mà ngủ thiếp đi.
Trần Minh Triết khẽ ngồi dậy, dịu dàng đắp chăn cho người phụ nữ đã bị anh dày vò cả đêm qua.
Lúc lật chăn ra, Trần Minh Triết đã nhìn thấy chấm đỏ dưới tấm ga giường trắng tinh, anh không khỏi thấy đau lòng. Anh giơ tay khẽ vuốt ve mái tóc của người phụ nữ vẫn đang say ngủ, gương mặt hồng phấn của cô đã có vẻ của một người phụ nữ thật sự…
Trần Minh Triết đi ra khỏi phòng, nhưng bên ngoài không có một ai.
Có lẽ bố mẹ vợ anh và Bạch Tuyết đều đi ra ngoài cả rồi.
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, quả nhiên không còn sớm nữa, đã mười giờ rồi.
Trần Minh Triết không khỏi cười khổ, không ngờ anh lại ngủ thẳng một giấc đến mười giờ.
Nên anh lập tức chuẩn bị bữa sáng.
Khi Trần Minh Triết đang bận rộn trong bếp, đột nhiên có một vòng tay nhỏ nhắn mềm mại ôm chặt eo anh từ phía sau.
“Anh nấu xong rồi, em ra bàn ngồi đi, anh bê đồ ăn ra ngay đây!”
Bạch Diệp Chi chớp đôi mắt to tròn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Hai người họ cùng tận hưởng không gian riêng hiếm có.
Nhưng lúc Trần Minh Triết vừa ăn xong, điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Vừa nhìn thấy là mẹ vợ mình gọi, anh vội nghe máy ngay.
“Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”
“Trần Minh Triết, cậu đến phòng giao dịch của Kim Vực Hương Giang ngay cho tôi!”
“Dạ”.
Trần Minh Triết không nói gì, chỉ dạ một tiếng.
“Mẹ sao thế nhỉ?”
Đương nhiên Bạch Diệp Chi đã nghe thấy giọng nói trong điện thoại, cô lập tức hơi cau mày.
“Không sao đâu, chắc hôm nay mẹ đi xem nhà nên gọi anh tới ấy mà”.
“Hả, thế em đi cùng anh nhé!”
Nói rồi, Bạch Diệp Chi đứng dậy đi về phòng, chuẩn bị thay đồ.
Lúc này, Trần Minh Triết cũng đi về phòng theo cô, sau đó anh ôm lấy Bạch Diệp Chi vẫn đang chỉ mặc đồ ngủ.
“Á…”
“Minh Triết, anh làm gì thế, đang là ban ngày đấy…”
Trần Minh Triết đặt Bạch Diệp Chi lên giường.
Bạch Diệp Chi lập tức chui vào trong chăn, rồi lấy chăn che chắn cơ thể, cô cuộn tròn chăn vào người.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ ửng…
“Ban ngày thì làm sao? Đằng nào cũng không có ai ở nhà… Hay là…”
Trần Minh Triết lập tức nhếch mép cười.
“A…”
Bạch Diệp Chi chui tọt vào trong chăn.
“Được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi, một mình anh đi giải quyết là được rồi…”
“Ơ…”
Nói rồi, Trần Minh Triết đi tới gần Bạch Diệp Chi, khiến cô sợ hãi nhắm mắt lại.
Trần Minh Triết chỉ hôn lên trán cô một cái, sau đó cười nói: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, tối anh về…”
…