Mục lục
Em Là Thế Giới Của Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc ba người đang bị bàn tán đến mức không ngóc đầu lên được thì Hồ Thắng và Lý Thiên Hào đi tới.

Bảo vệ của Lý Thiên Hào đã sớm mở đường cho hắn ta rồi, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả những người có mặt tại đây đều lập tức nhường đường.

Hồ Thắng mặc một bộ đồ vest sang trọng, tay cầm một chiếc cặp công văn, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

Nhưng so với Lý Thiên Hào đứng bên cạnh hắn ta thì tạo hình này của hắn ta cũng chỉ là người ngoài ngành mà thôi.

Lý Thiên Hào mặc một bộ đồ hàng hiệu nhìn mấy người đứng trước ghế sofa cao cấp ở cách đó không xa, ánh mắt chỉ dừng trên người Bạch Tuyết, bởi vì Bạch Tuyết thật sự rất đẹp, trắng trẻo xinh đẹp hơn mấy cô chủ nhà giàu mà hắn ta từng chơi đùa trước đây.

Nói thật, mặc dù lần trước hắn ta đã chịu thiệt thòi rất lớn, nhưng trong đầu hắn ta chỉ nhớ đến chị em nhà họ Bạch, sau này khi đi điều tra rồi nhìn thấy bức ảnh của Bạch Diệp Chi - chị của Bạch Tuyết này, hắn ta càng kinh ngạc hơn.

Lúc trước, hắn ta chỉ nghe nói nhà họ Bạch có cô con gái Bạch Diệp Chi xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bởi vì thời gian hắn ta ở Tân Thành tương đối ít, cho nên không thể nào đi thăm dò kỹ lưỡng được.

Bây giờ Lý Thiên Hào biết được sự tồn tại của hai chị em này ở Tân Thành, hơn nữa tên Trần Minh Triết, người đã ra tay đánh mình tối hôm đó, chỉ là một tên ở rể nhà họ Bạch, ngoài việc giỏi đánh đấm thì không biết làm gì cả.

Trong mắt Lý Thiên Hào, muốn đối phó với người như vậy, chỉ cần dùng tiền là có thể ép anh ta quỳ xuống cầu xin rồi. Hơn nữa lần này Lý Thiên Hào quay về Tân Thành là muốn báo thù, chẳng phải tên Trần Minh Triết rất giỏi đánh nhau sao? Vậy thì mình sẽ tìm một người giỏi đánh hơn anh ta.

Nhưng trước mắt, mình nhất định phải chơi đùa với hai chị em này một phen.

Bạch Tuyết cảm thấy ánh mắt Lý Thiên Hào luôn đặt trên người mình thì cả người nhất thời run rẩy, lúc này Bạch Tuyết luôn hung hăng hống hách ngày thường lại sợ hãi trước ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua quần áo trên người cô ta.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này Hồ Thắng vội vàng bước lên phía trước, đứng ngay trước mặt mẹ mình, phải biết rằng trước đây vì mẹ và Tiểu Mẫn đã cùng nhau đắc tội với anh Trần, làm Hồ Thắng suýt chút nữa đã mất công việc này.

Khi hắn ta đi cầu xin, mặc dù không gặp anh Trần, nhưng hắn ta luôn đứng trong phòng đón khách Vip, không dám nói lời nào, trước đây hắn ta đâu biết rằng thằng ở rể nhà họ Bạch lại lợi hại như vậy.

Lúc này Hồ Thắng lại liếc nhìn Chu Minh Phượng và Bạch Dũng Quang, trong lòng lập tức hiểu rõ, chỉ sợ mẹ đang gây sự với người ta vì chuyện trước đó.

“Hồ Thắng à, con tới đây rất đúng lúc, mấy người này muốn trà trộn vào đây, hơn nữa bà ta còn nói căn dinh thự kia đã được con rể bà ta mua rồi, nên bảo bà ta tới đây xem tiến độ trang trí”.

“Con nói xem có phải bọn họ muốn trà trộn vào đây không? Bây giờ con đang bán căn dinh thự này, chẳng lẽ căn biệt thự đó còn có người nào có tư cách mua hơn cậu Lý sao?”

Lúc nói Dương Ngọc Lan đi thẳng tới bên Lý Thiên Hào.

Hôm nay tâm trạng Lý Thiên Hào rất tốt, cho nên bây giờ không quan tâm đến điều gì, đồng thời cũng nhìn về phía Hồ Thắng, sau đó mỉm cười hỏi: “Sao thế, Hồ Thắng, chẳng lẽ cậu làm giám đốc kinh doanh mà vẫn chưa biết nơi này đã bán đi rồi sao?”

Lúc nói Lý Thiên Hào nhìn về phía Chu Minh Phượng, trong mắt tràn đầy trêu tức.

Mặc dù Chu Minh Phượng biết Lý Thiên Hào không phải người dễ chọc, nhưng bây giờ bà ta đứng ở đó đã sớm tức đến mức hồ đồ rồi. Chu Minh Phượng chưa từng bị mất mặt thế này, hơn nữa còn mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, nhất là khi bà ta nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của Dương Ngọc Lan, trong lòng càng tức đến mức không có chỗ phát tiết.

“Hừ, con rể Trần Minh Triết của tôi đã nói, nó đã mua căn nhà này cho tôi rồi, hôm nay tôi cầm chìa khóa tới đây xem nhà, sao mấy người lại không tin chứ? Nếu mấy người không tin thì cầm chìa khóa này của tôi thử xem có mở được cửa biệt thự đó không?”

Chu Minh Phượng nói xong thì tức giận đi về phía cửa chính biệt thự.

“Chu Minh Phượng, bà đứng lại cho tôi! Sao bà cứ ương ngạnh thế nhỉ? Tôi thấy tình hình bây giờ bà không làm gì được đâu, nếu không thì bà gọi con rể bà tới đây đi, chẳng phải bà nói con rể bà rất lợi hại à?”

Lúc nói Dương Ngọc Lan không khỏi nở nụ cười.

“Con rể nhà họ Bạch? Trần Minh Triết... ha ha ha, em nói này chị Ngọc Lan, có phải chị đang nói đùa đúng không? Trần Minh Triết đó là một thằng ở rể bám váy đàn bà, nghe nói ba năm qua, hắn được Bạch Diệp Chi bao nuôi đó”.

“Ha ha ha... đúng đấy, thật hiếm thấy! tôi nói này bác gái, nếu không thì bác gái cứ đi thử đi, để xem có thể mở được cửa chính biệt thự không, nói không chừng có thể mở được thật đấy...”

“Đúng đó, đúng đó, dù sao thì trong tay bác cũng cầm một chùm chìa khóa lớn như thế, còn có đủ kiểu dáng nữa, nói không chừng bác có thể mở được đó. Dù sao thì chùm chìa khóa này cũng giống hệt kiểu dáng mà mấy tên trộm mang theo, cứ rảnh rỗi là đi khắp nơi mở thử cửa nhà của mấy gia đình giàu có...”

“Ồ, thật thú vị...”

“Đúng vậy, thật nực cười... căn dinh thự này vô cùng đắt đỏ, ngay cả ông đây cũng mua không nổi, đừng nói là một thằng ở rể bám váy đàn bà...”

“Cái này thì chưa chắc, bám váy đàn bà cũng phải có kỹ thuật, có mấy người bám váy đàn bà mà có được gia sản hàng tỉ đồng cũng không phải là điều không thể!”

Ha ha ha...

Ở đó lại rộ lên một trận cười trào phúng.

Mấy người có mặt tại đây đều nhìn ra, cả nhà này đang khoác lác, đồng thời còn khoác lác căn dinh thự ở Kim Vực Hương Giang có trị giá hơn ba mươi triệu, đúng là không có đầu óc mà.

Rõ ràng hôm nay cậu Lý nhà họ Lý tới đây để xem căn biệt thự này.

Hồ Thắng lập tức tiến lên mấy bước, trong lòng bỗng nghi ngờ.

Chu Minh Phượng này hùng hổ nói căn dinh thự này đã bị con rể bà ta mua rồi, mà con rể bà ta chính là Trần Minh Triết. Trước đây vì mình đắc tội anh Trần nào đó mà Hàn Mai Mai nhắc đến, còn bị đuổi thẳng ra ngoài, cuối cùng chỉ một câu nói của người ta đã cho hắn ta quay lại làm việc.

Thật ra trong lòng Hồ Thắng cũng rất tức giận về chuyện này, luôn đè nén lửa giận với anh Trần gì đó. Hai ngày nay hắn ta luôn suy nghĩ xem, rốt cuộc anh Trần gì đó có uy lực thế nào trong chuyện này, nhưng hắn ta có điều tra thế nào thì Trần Minh Triết cũng chỉ là một người cực kỳ bình thường, cùng lắm là Bạch Diệp Chi cũng được xem là một người khá lợi hại, nói thế nào thì cô cũng là giám đốc công ty Rượu Thanh Tuyền, vị trí đó đã cao hơn hắn ta rất nhiều rồi.

Cho nên cuối cùng hắn ta mới kết luận rằng Hàn Mai Mai đang cố ý làm khó hắn ta.

Nhưng hắn ta không thể nói rõ được, rõ ràng sự xuất hiện của Lý Thiên Hào đã có một bước ngoặt, trong mắt hắn ta, chỉ cần hắn ta có thể bám vào Lý Thiên Hào, nói không chừng hắn ta có thể trèo lên đầu Hàn Mai Mai, đến lúc đó...

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cả nhà Chu Minh Phượng, hắn ta càng chắc chắn hơn. Hàn Mai Mai đang cố ý làm khó mình, muốn âm thầm đá mình ra ngoài, dù sao thì giám đốc kinh doanh ở Kim Vực Hương Giang cũng khác hoàn toàn so với giám đốc kinh doanh địa ốc bình thường, giám đốc kinh doanh ở đây có thể nhận được rất nhiều hoa hồng, đừng nói là bán căn dinh thự, chỉ cần bán một căn bất kỳ trong số mấy biệt thự hoa viên bên cạnh, thì có thể nhận được hoa hồng ít nhất là trăm nghìn, có thể tưởng tượng được sự cạnh tranh ở đây lớn thế nào.

Hồ Thắng lập tức tiến lên mấy bước, đi tới trước mặt Chu Minh Phượng, rồi nở nụ cười nói: “Cô Chu, những lời cô nói là thật sao, Trần Minh Triết nói cho cô biết anh ta đã mua căn biệt thự này? Còn bảo cô mang chìa khóa tới đây xem nhà?”

Lúc này, trong lòng Chu Minh Phượng đã mắng Trần Minh Triết tơi tả rồi.

Bà ta nhìn chìa khóa trong tay mình, chùm chìa khóa này thật sự có đủ các kiểu dáng, cảm thấy đây đâu giống với chìa khóa căn biệt thự, mà giống hệt chùm chìa khóa được tùy ý làm ra từ một tiệm cắt khóa nào đó.

Lúc này trong lòng bà ta đã từ bỏ suy nghĩ muốn đi thử mở cửa, lần này xem như cả nhà bọn họ đã mất sạch mặt mũi rồi.

“Chuyện này...”

Thậm chí bây giờ bà ta còn không nói nên lời.

Cảm thấy câu nói căn biệt thự này là do con rể tôi mua cho tôi cứ bị nghẹn trong cuống họng.

“Haizz, cô Chu, cô cũng thật là, bình thường cô ầm ĩ mấy chuyện nhỏ thì thôi đi, nhưng đây là chuyện lớn, đồng thời hôm nay cậu Lý còn cố ý bớt chút thời gian tới đây xem nhà, nếu cháu bán được căn biệt thự này thì cháu thật sự phất lên rồi. Cô làm thế này chẳng phải đang gây phiền phức cho cháu sao?”

Hồ Thắng vừa nói vừa ra hiệu cho mấy bảo vệ đã đứng ngay cửa ở cách đó không xa.

Thấy cảnh tượng này, Bạch Dũng Quang và Bạch Tuyết cũng không còn gì để nói.

Trong lòng Bạch Tuyết ngoài cảm giác sợ hãi trước ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lên người mình của Lý Thiên Hào, thì càng căm hận Trần Minh Triết hơn. Bởi vì hôm nay nếu không có Trần Minh Triết, cả nhà bọn họ sẽ không mất mặt thế này, hơn nữa bây giờ cô ta còn gặp phải người xấu như Lý Thiên Hào. Cô ta luôn cảm thấy lần này Lý Thiên Hào quay về Tân Thành là muốn báo thù bọn họ.

Trong lòng cô ta càng liên tục mắng chửi Trần Minh Triết, nhưng người thì trốn biệt ra sau lưng bố mình.

Bạch Dũng Quang đứng đó chứng kiến cảnh tượng này thì cũng thấy rất mất mặt, nhưng ông ấy càng thấy bất lực hơn.

Một bên là vợ ông ấy, một bên là con gái ông ấy, ông ấy còn có thể làm gì khi gặp phải tình huống này.

Bạch Dũng Quang lập tức chậm rãi bước tới.

“Còn chưa đủ mất mặt sao, chúng ta đi về thôi...”

Dứt lời, ông ấy định đi ra ngoài biệt thự.

Lúc này, trong lòng Chu Minh Phương bùng nổ, thấy xung quanh đều là những khuôn mặt chế giễu, cả người bà ta gần như run lên.

“Đi cái gì mà đi, chẳng phải tên vô tích sự đó nói đã mua căn dinh thự này cho tôi sao?”

“Tôi phải gọi điện cho cậu ta, bảo tên vô tích sự đó mau tới đây nói rõ mọi chuyện cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK