Nhưng bây giờ cô cũng không muốn nói chuyện với Phương Thế Hoa một câu nào hết.
"Phương Thế Hoa, anh nói linh tinh gì vậy? Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi, có chồng rồi. Anh đừng có lãng phí thời gian với tôi nữa. Tôi không rảnh mà chơi đùa cùng anh đâu!"
Hiện giờ Rượu Thanh Tuyền lâm vào khủng hoảng, hơn nữa đơn đặt hàng bị trả lại khá nhiều. Nếu như bây giờ không tìm được cách cứu vãn sự cố "rượu độc" lần này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, rất có thể Rượu Thanh Tuyền chỉ chống đỡ được hai tháng là sẽ phải tuyên bố phá sản.
"Diệp Chi, anh không hề nói vớ vẩn. Anh rất nghiêm túc. Chỉ có ở bên anh, em mới có hạnh phúc thật sự. Diệp Chi, em nghe anh không sai đâu. Thằng chồng vô dụng của em nào có tài cán gì? Anh ta không xứng với em đâu, em cần gì phải ở bên anh ta? Em chà đạp bản thân như thế, anh sẽ rất đau lòng. Em ở bên anh, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với riêng mình em cả đời!"
Phương Thế Hoa vừa nói xong, lập tức xung quanh có người bắt đầu vây xem chỉ trỏ.
"Nếu mà là tôi thì tôi li hôn rồi cưới anh ấy luôn và ngay. Nhìn anh ấy xem tốt biết bao nhiêu, vừa đẹp trai lại vừa có tiền. Người đàn ông vừa tốt lại còn vừa si tình như thế có đốt đuốc đi tìm cũng chẳng thấy đâu".
"Đúng vậy, trai tài gái sắc, thật là đẹp đôi..."
"Thật là ngưỡng mộ quá đi. Mọi người thấy chưa. Đó là xe BMW bản mới nhất vừa ra đó, cũng phải một triệu tệ chứ ít à. Cả đống tiền đó. Mà tôi nói này giám đốc Bạch, ai mà chả biết chồng cô chỉ là đồ trang trí, cô cần gì phải tự làm khổ mình?"
"Thật, quá là ngưỡng mộ luôn... Nếu như tôi được người ta cầu hôn hoành tráng như thế này thì đúng là... nhân sinh không còn gì luyến tiếc....."
"Phương Thế Hoa!"
Nghe được tiếng bàn tán không ngớt của mọi người đứng xung quanh, Bạch Diệp Chi càng lúc càng bực bội.
"Tôi đã có chồng rồi, anh ấy đối với tôi rất tốt. Tôi khuyên anh sớm bỏ cái ý nghĩ này đi, đừng có phí thời gian với tôi nữa. Cũng đừng làm mấy việc vô nghĩa này, khiến tất cả mọi người đều khó xử!"
"Diệp Chi, em đừng như vậy, anh chân thành mà. Chỉ cần em kết hôn với anh, anh đảm bảo sẽ tốt với em cả đời. Chỉ cần em đồng ý, xe này là của em, sau khi kết hôn anh mua cho em biệt thự xa hoa nhất Tân Thành, có được không?"
Phương Thế Hoa nghĩ với những điều kiện của anh ta thì chẳng cô gái nào có thể từ chối được. Hơn nữa bây giờ Rượu Thanh Tuyền đang lâm vào khủng hoảng, cần rất nhiều tiền vốn. Mà hiện giờ cũng chỉ có anh ta có thể giúp cô.
"Anh... Anh cút ngay đi, tôi không ham, anh tránh ra, tôi phải về..."
Trong lúc nói những lời này cô muốn vòng qua Phương Thế Hoa để đi.
"Diệp Chi, anh yêu em thật lòng mà, em cho anh một cơ hội đi. Chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì anh cũng mua cho em! Chỉ cần em thích, dù có phải là hái sao trên trời anh cũng hái cho em...."
Tới lúc này thì Bạch Diệp Chi không muốn nói thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cô không ngờ hôm nay lại đụng phải Phương Thế Hoa ở đây.
Phương Thế Hoa thật sự là tự biên tự diễn đến quá đáng luôn rồi…
"Diệp Chi, em làm gì thế? Thằng chồng bất tài của em thì có gì tốt, chẳng qua chỉ là tên bảo vệ, không lẽ em muốn ở bên anh ta cả đời? Còn muốn bị đâm sau lưng nữa sao? Chẳng lẽ em muốn gia đình em tan vỡ vì thằng vô dụng ấy à? Em nghe anh... ở bên anh đi, anh nhất định sẽ mang đến hạnh phúc cho em..."
Vừa nói vừa túm lấy tay Bạch Diệp Chi, thậm chí định ôm cô vào lòng.
"Phương Thế Hoa, đồ khốn nạn... Anh cút ra..."
Bạch Diệp Chi cật lực né tránh. Trước mặt bao người, cô cảm thấy mình như bị làm nhục.
Lúc Phương Thế Hoa đang hả hê đắc ý, bỗng nhiên có tiếng gầm rú cách đó không xa.
Vù vù vù…
Một hồi âm thanh gầm rú từ xa ngày càng đến gần. Tất cả mọi người đều tản ra. Một chiếc xe mui trần đẹp đẽ dừng ngay bên cạnh chiếc BMW.
"Wow... Bentley nha..."
"Xùy, đây không phải Bentley thường đâu. Đây là phiên bản mới nhất vừa ra mắt năm nay đó. Giá chào bán chính thức là hơn năm triệu tệ. Mà xe này không phải muốn mua là mua được đâu. Người bình thường đừng nói mua, ngay cả nhìn có khi còn chưa được nhìn thấy ấy!"
Lúc này, một người liền phổ cập kiến thức khoa học cho một đám người u mê đứng xem.
"Khủng vậy luôn á?"
"Không biết ai mà có thể lái được chiếc xe như này nhỉ?"
“Đúng vậy, ở Tân Thành không biết nhà ai mà giàu tới mức này nhỉ..."
Trong đám người không ngừng vang lên tiếng trầm trồ hâm mộ.
Nhất thời mọi người đều nhìn chiếc xe xa xỉ trước mặt, chờ mong một anh chàng đẹp trai từ trong xe bước ra, thậm chí có người còn mở sẵn điện thoại để ghi lại hình ảnh cực phẩm này.
Lúc này mọi người đều đang mải nhìn chiếc Bentley cực phẩm kia, bao gồm cả Bạch Diệp Chi và Phương thế Hoa.
Phương Thế Hoa cau mày, vẻ mặt khó chịu, mình đang tán gái mà, mợ nó! Ở đâu ra đứa lái xe xịn hơn của mình gấp bốn năm lần, rõ ràng là không coi ai ra gì mà.
"Cạch!"
Cửa xe mở ra, người bên trong vẻ mặt tươi cười bước ra.
Nhưng vẻ mặt của mọi người đứng xem lại vô cùng thất vọng, bởi vì người từ bên trong bước ra chẳng phải trai xinh cũng chẳng phải gái đẹp mà là một anh chàng trẻ tuổi mặc bộ đồng phục bảo vệ cũ mèm. Nếu không phải là vừa ở trên cái xe xịn xò kia bước xuống thì mợ nó chính xác là thằng bảo vệ chứ còn gì!
Nhưng sau khi thấy người từ trên xe Bentley bước xuống, Bạch Diệp Chi tròn xoe mắt nhìn, vẻ mặt sửng sốt.
Bởi vì người ở trước mặt này không phải ai khác mà chính là chồng mình.
Là thật sao?
Trong nháy mắt Bạch Diệp Chi nghĩ mình đang nằm mơ, hơn nữa dù có nằm mơ thì cũng không đến mức này chứ?
Vừa xuống xe, Trần Minh Triết nhìn vòng trong vòng ngoài người đang đứng bỗng thấy trong lòng có chút căng thẳng, chẳng lẽ có người gây chuyện phía trước?
Anh lập tức nhìn xung quanh, đến khi liếc mắt thấy Bạch Diệp Chi đang đứng cạnh chiếc xe ở góc đằng xa mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý tới những người khác mà đi đến trước mặt Bạch Diệp Chi.
"Tắc đường quá nên anh đến muộn, đi thôi..."
Trần Minh Triết nói xong giơ tay ôm lấy bả vai Bạch Diệp Chi xoay người đi về phía xe.
Lúc này, Trần Minh Triết cảm thấy mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt kì lạ, hơn nữa Bạch Diệp Chi cũng không đi theo mình.
"Làm sao thế?"
Trần Minh Triết xoay người lại, nhìn thấy bên cạnh xe mình là chiếc xe BMW chất đầy hoa tươi, có điều nhìn thế nào cũng thấy chiếc BMW này hơi quen mắt.
"Anh... Trần Minh Triết... Má nó..."
Lúc này Phương Thế Hoa đứng bên cạnh mới có phản ứng, cũng thấy rõ trước mặt mình là Trần Minh Triết, mợ nó thế cũng quá ảo rồi.
"À, chủ tịch Phương, anh cũng ở đây hả? Thảo nào tôi đã bảo xe này rất quen mà. Anh làm gì đây? Định cầu hôn ai sao? Làm hoành tráng quá vậy, tôi còn tưởng có người gây chuyện gì chứ..."
Vừa nói Trần Minh Triết vừa đi tới trước mặt Bạch Diệp Chi.
"Làm sao thế? Ngưỡng mộ hả? Đợi sau anh có tiền rồi cũng dung tục giống thế này được không?"
Nói xong, Trần Minh Triết cười rồi nói tiếp: "Đi thôi, về nhà nào..."
"Anh..."
Phương Thế Hoa đứng bên cạnh mặt đỏ lên, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
Đệch mợ, sao lại là dung tục chứ?
"Vụ gì thế này?"
"Tự nhiên ở đâu ra một anh bảo vệ có vẻ rất quen thân với giám đốc Bạch thì phải?"
"Cái này..."
"Có drama hay rồi. Nhìn thế này chắc là tình tay ba chăng?"
"Có gì đâu mà xem, thế còn chưa rõ ràng sao. Anh chàng đẹp trai lái BMW bị anh bảo vệ lái Bentley vả mặt bôm bốp còn gì.... Quá là trâu bò, lần đầu tiên tôi thấy bảo vệ lái Bentley mui trần đấy. Má nó, quá là kích thích luôn..."
Lúc này, đầu Bạch Diệp Chi cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, cô ấm ức đến nỗi muốn khóc luôn rồi.
"Anh đây là muốn cầu hôn vợ tôi sao?"
Trần Minh Triết nghe hiểu rồi quay lại nhìn Phương Thế Hoa đang đỏ mặt.
"Anh mà cũng xứng à?"
Những lời này làm Phương Thế Hoa tức nổ phổi.
"Trần Minh Triết, kẻ vô dụng như anh, không biết thuê đâu được chiếc xe, còn muốn ở đây làm màu... anh..."
"Ngu ngốc!"
"Vợ ơi, về nhà thôi!"
Nói xong, Trần Mình Triết dịu dàng nhìn Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi vẫn còn cảm thấy không thật, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
"Vâng, vâng chồng!"
Lúc này, Bạch Diệp Chi cảm thấy như mình đang nằm mơ, trong mơ Trần Minh Triết lái xe thể thao đến đón cô, trong lúc cô cảm thấy bất lực liền xuất hiện đưa cô đi khỏi nơi đó một cách nở mày nở mặt.
Cô vừa đi vừa chủ động cầm tay Trần Minh Triết.
Mọi người thấy hai người bước vào trong chiếc Bentley mui trần, Trần Minh Triết chậm rãi mở mui xe ra, đuôi xe xinh đẹp cùng với một hồi tiếng động cơ như tiếng gầm chúa sơn lâm. Cứ thế chiếc xe trước mặt mọi người chỉ còn là một vệt ảnh biến mất nơi cuối ngã tư đường…
"Đây là người chồng bất tài trong miệng ai đó đấy hả?"
"Đúng là một tên bảo vệ quèn mà..."
"Ấy, sao đột nhiên tôi có cảm giác mình bị mắng ta!"
"Xí, mợ nó! Đồ ngu ngốc thật mà!"
"Lại còn ỷ mình lái BMW đi theo đuổi vợ người khác. Ông nhà nó chứ, cái loại ghê tởm..."
"Đi thôi... Chả có gì mà xem. Ngu ngốc thì có gì mà xem!"
...
Phương Thế Hoa đứng nghe mọi người xung quanh bàn tán bỗng toàn thân run rẩy, hai mắt tràn đầy dữ tợn, hai tay nắm thật chặt.
Giờ phút này anh ta hận không thể giết chết Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi ngay lập tức.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Phương Thế Hoa phải chịu nhục nhã đến thế.
"Trần Minh Triết, mày đợi đấy. Tao nhất định phải giết chết mày, còn phải cưỡi con vợ mày trước mặt mày. Bạch Diệp Chi, cô đợi đấy cho tôi, ông đây nhất định sẽ khiến cô quỳ liếm xin tha..."
Nhìn hai người đã đi xa từ lâu, trong mắt Phương Thế Hoa ánh lên tia ác độc...