Trần Minh Triết đứng trên ban công nhìn chiếc xe đó chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt, bấy giờ, anh mới gọi điện cho Ninh Phương, hỏi cô ta có thể liên hệ với ngân hàng để rút một trăm triệu trong ngày hôm nay được không.
Sau đó, anh quay lại phòng khách.
Bạch Dũng Quang đứng đó nhìn một con chữ trên bức tường.
“Tĩnh!”
Trần Minh Triết thường xuyên thấy bố vợ mình nhìn chữ này đến ngây người.
“Bố…”
“Con không sao chứ…”
Bạch Dũng Quang dần định thần lại, sau đó quay người nhìn Trần Minh Triết.
“Minh Triết, có phải con đứng sau giúp đỡ khoản vay lần này không?”
Bạch Dũng Quang không hề vòng vèo, mà hỏi thẳng luôn.
Sau lần Trần Minh Triết lặng lẽ mua đứt căn dinh thự ở Kim Vực Hương Giang, Bạch Dũng Quang càng thấy mình không hiểu người con rể này.
Trước kia, anh âm thầm lặng lẽ, còn bây giờ thì làm gì cũng giỏi.
Bạch Dũng Quang cảm thấy Trần Minh Triết còn thần bí hơn cả trong tưởng tượng của ông ấy.
“Con chỉ thuyết phục giám đốc Ninh của Tập đoàn Thẩm Thị đứng ra bảo lãnh cho công ty Rượu Thanh Tuyền nhà mình thôi, những việc còn lại đều là Diệp Chi lo liệu”.
Trần Minh Triết biết mình không thể giấu được bố vợ, nên chậm rãi sờ mũi trả lời.
“Trần Minh Triết, con còn thần bí hơn cả trong tưởng tượng của bố! Nhưng bố vẫn giữ nguyên quan điểm lúc trước. Nếu con dám làm hại người nhà này, bố sẽ không bao giờ tha cho con. Dù con là cậu chủ lớn nào đó ở Yên Kinh thì bố đây cũng không sợ đâu”.
Bạch Dũng Quang không hề có ý dọa dẫm.
Dù ông ấy không có địa vị gì trong gia tộc, ở nhà thì nhất nhất nghe lời vợ. Nhưng đối với gia đình mà khó khăn lắm mới làm kinh doanh được này, ông ấy luôn ra sức bảo vệ.
“Con biết rồi bố!”
Dứt lời, Trần Minh Triết cũng đi ra ngoài.
Anh thấy vẫn phải sắp xếp chuyện ngày hôm nay một chút.
Chỉ cần nhận được khoản vay từ phía ngân hàng, chắc chắn người cầm tiền đi chuộc Bạch Dũng Thắng là bố vợ anh. Đương nhiên Trần Minh Triết không tin đám người ấy sẽ giữ lời, bởi anh chính là người đã giết đại ca Tôn Bân của bọn chúng. Khéo khi đến lúc đó, Bạch Dũng Quang cầm năm mươi triệu đi cứu người sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng nên.
Vì thế Trần Minh Triết buộc phải thu xếp trước một chút.
Anh gọi cho Đoàn Phi…
Bạch Diệp Chi không thể ngờ rằng mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, toàn bộ thủ tục đã được làm xong trong buổi trưa, hợp đồng vay vốn cũng đã ký xong.
Hơn nữa, Đới Khánh Sinh còn hứa sẽ chuyển trước một trăm triệu vào tài khoản của công ty trước ba giờ chiều nay. Chín trăm triệu còn lại, nửa tháng nữa sẽ chuyển tiếp sau.
Vương Tú Vân rất vui với kết quả này, vì hôm nay, bà ta có thể lấy ra năm mươi triệu để đi cứu con trai út của mình. Tảng đá nặng trong lòng bà ta coi như đã được bỏ xuống.
Hai giờ chiều, đã có một trăm triệu được gửi vào tài khoản của công ty Rượu Thanh Tuyền. Theo giao hẹn trước đó, năm mươi triệu sẽ được chuyển vào tài khoản dự bị của công ty, một nửa còn lại thì đổi thành tiền mặt và được chuyển bằng xe tải đến dưới tòa nhà của công ty Rượu Thanh Tuyền.
Lẽ ra Vương Tú Vân định đích thân cầm tiền đi cứu người, nhưng đương nhiên Bạch Dũng Quang không yên tâm để mẹ mình đi, nên lập tức đòi đi thay.
Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi định nói gì đó lại thôi. Nhưng Trần Minh Triết đã nhìn thấy sự lo âu trong đôi mắt của cô.
“Bố, hay là để con đi cho…”
Bạch Dũng Quang cầm điện thoại của Vương Tú Vân, ông ấy vừa kéo cửa xe ra, ngoảnh lại thì đã thấy Trần Minh Triết.
“Minh Triết, con…”
“Bố để con đi cho, chẳng may đám người đó giở mặt, con cũng có thể chạy nhanh hơn”.
Nói rồi, Trần Minh Triết mỉm cười, sau đó đi tới cạnh Bạch Dũng Quang.
“Minh Triết, anh… Anh không được đi…”
Bạch Diệp Chi lập tức tiến lên trước kéo Trần Minh Triết lại. Dù cô không biết đám người đó là ai, nhưng có thể làm ra mấy chuyện như bắt cóc thì chắc chắn không phải là người tốt đẹp gì.
“Không sao… Anh trẻ hơn bố… Không có việc gì đâu…”
Lúc này, thấy Trần Minh Triết chủ động đứng ra xin đi, Vương Tú Vân đứng ở một bên chợt thấy có cảm tình với anh hơn.
“Nhưng…”
Ở đây không có người ngoài, Bạch Diệp Chi gần như ôm Trần Minh Triết một cách rất tự nhiên.
Cô lo bố mình đi sẽ gặp chuyện, nhưng càng lo Trần Minh Triết sẽ xảy ra chuyện gì hơn. Dẫu sao, đám người kia đều là những con người vô lý, không thì họ đã chẳng làm mấy chuyện bắt cóc này làm gì.
“Không sao đâu, anh sẽ về nhanh thôi…”
Dứt lời, Trần Minh Triết nhìn Vương Tú Vân đang bình tĩnh đứng một bên, sau đó anh gật đầu với Bạch Dũng Quang, cầm lấy chiếc điện thoại mà Bạch Dũng Quang đưa cho, rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi cổng công ty.
“Bố… Anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đúng không ạ? Đám người đó là người như thế nào, nhỡ họ làm gì bất lợi cho Minh Triết thì sao?”
Khi chiếc xe vừa rời đi, Bạch Diệp Chi đã vô cùng lo lắng hỏi.
Bạch Dũng Quang lắc đầu đáp: “Không sao đâu, Minh Triết đi thì nhất định sẽ không sao cả”.
“Chẳng may…”
“Chúng ta cứ chờ thôi! Nếu trước khi trời tối, Minh Triết chưa về thì chúng ta sẽ báo cảnh sát!”
Dù Bạch Dũng Quang rất tự tin về Trần Minh Triết, nhưng ông ấy cũng không dám chắc một trăm phần trăm. Dẫu sao, ông ấy cũng không biết những kẻ bắt cóc Bạch Dũng Thắng là người như thế nào. Dù ông ấy biết lý do thật sự mà Bạch Dũng Thắng bị bắt cóc lần này, nhưng lại không hề biết gì về những người đã bắt cóc ông ta.
Đương nhiên ông ấy cũng không biết Trần Minh Triết có thể hoàn toàn đối phó được hay không.
“Đi thôi, chúng ta về công ty chờ…”
Vương Tú Vân bước lên trước, nói khẽ.
Hai bố con Bạch Diệp Chi gật đầu, bây giờ có suy nghĩ tới những chuyện khác cũng vô dụng, chi bằng bọn họ về công ty bình tĩnh chờ đợi, chờ Trần Minh Triết đưa Bạch Dũng Thắng về còn hơn.
“Hi vọng Minh Triết sẽ bình an vô sự…”
Bạch Diệp Chi nắm chặt bàn tay trắng nõn lại, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy vẻ lo âu.
Trông thấy vậy, Vương Tú Vân càng cảm thấy người thanh niên Trần Minh Triết này có lẽ không hề đơn giản. Nếu nói anh chỉ là chàng rể ăn bám nhà vợ và thật sự ăn hại như lời những người khác hay châm chọc hàng ngày, thì người như con trai cả của bà ta không thể nào yên tâm về anh như vậy được.
Và sao một cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời ở cái đất Tân Thành này như Bạch Diệp Chi có thể cam tâm tình nguyện ở bên anh.
Hơn nữa, từ biểu hiện ngày hôm nay của Bạch Diệp Chi có thể thấy, trong lòng cô rất quan tâm đến cậu thanh niên Trần Minh Triết này. Xem ra sau sự việc lần này, bà ta phải điều tra về cậu trai trẻ này mới được.
Dù trong lòng Vương Tú Vân thấy rất cảm kích với hành động đứng ra xin cầm tiền đi chuộc Bạch Dũng Thắng về của Trần Minh Triết, nhưng cũng chính sự gan dạ này của anh đã khiến bà ta nảy sinh lòng nghi ngờ…
Lúc này, Trần Minh Triết đã lái xe đến điểm hẹn.
Đó là một núi rác cách Tân Thành khá xa.
Ở một vị trí cách ngọn núi này mười mấy cây số, nhóm Đoàn Phi và Mặt Sẹo đã dẫn một đám anh em chờ sẵn ở đây từ lâu.
Nhưng Trần Minh Triết không cho họ hành động ngay. Theo anh thấy để đám người đó xử lý Bạch Dũng Thắng một chút coi như cho ông ta một bài học. Đưa năm mươi triệu này cho họ không thành vấn đề với anh, nhưng nếu họ dám làm bậy, vậy thì đừng trách anh.
Dù anh không có một chút thiện cảm nào với Bạch Dũng Thắng, nhưng cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với đám đàn em của Tôn Bân. Dẫu sao, anh cũng đã giết Tôn Bân, đương nhiên cũng không ngại xử nốt đám đàn em của y.
“Anh Trần, anh đi tới chỗ núi rác ở phía trước, có cần tôi dẫn người qua đó không…”
“Không cần đâu, mọi người cứ ở chờ ở đấy, rồi chặn mấy con đường lại là được, đề phòng chẳng may. Nhưng chỉ cần bọn họ làm đúng như giao hẹn thì tha cho họ một con đường sống. Dẫu sao, bọn họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé trong giới thôi, không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận!”
“Tôi biết rồi, anh Trần!”
Đoàn Phi ngắt máy, sau đó căn dặn Mặt Sẹo và Trịnh Mãnh ở bên cạnh: “Hai người dẫn các anh em chặn hai con đường quốc lộ phía trước lại, cố giữ khoảng cách xa một chút, đừng để đám người ấy phát hiện”.
“Chúng tôi biết rồi, anh Phi…”
Đoàn Phi gật đầu, sau đó nhìn về phía ngọn núi rác ở phía trước, hắn ném mẩu thuốc trên tay xuống đất giậm tắt, rồi tự lẩm bẩm: “Mong lũ chúng mày sáng mắt, đây là anh Trần đấy, Đoàn Phi tao cũng không nể tình xưa được!”
Lúc trước, vừa biết chuyện này, Trần Minh Triết đã gọi cho Đoàn Phi. Hắn có thể tìm được người để nghe ngóng cụ thể về việc này thì chẳng khác nào ngầm nói cho Trần Minh Triết biết mình và đám người ấy có quen biết. Dẫu sao trước kia, Tôn Bân cũng là lão đại của Miên Thành, còn Đoàn Phi là lão đại ở Tân Thành. Hai thành phố lại gần nhau, nên bọn họ có quen biết đối phương cũng không có gì là lạ.
Lần này, sở dĩ Trần Minh Triết bảo nhóm Đoàn Phi cách xa để chờ lệnh cũng là vì nghĩ cho Đoàn Phi.
Lúc Trần Minh Triết bước từ trên xe xuống, từ xa anh đã nhìn thấy gần bãi rác một tia sáng nhấp nháy cực kỳ chói mắt.
Đó chính là tia sáng chói lòa phát ra khi ánh mặt trời chiếu vào mắt kính.
Khi Trần Minh Triết chuẩn bị đi về phía giữa sườn núi, nơi phát ra ánh sáng đó, chiếc điện thoại của Vương Tú Vân trong tay anh đã đổ chuông.
“Thằng nhãi, mày là người mà mụ già nhà họ Bạch sai mang tiền đến hả…”
“Đúng!”
“Tiền đâu?”
“Ở trong thùng xe, năm mươi triệu không thiếu một đồng… Không tin thì anh có thể tự đếm!”
Nói rồi, Trần Minh Triết chỉ vào thùng xe tải cỡ nhỏ mà mình vừa lái đến.
“Tốt…”
Giọng nói ở phía bên kia chợt trở nên lạnh băng, sau đó người này đã ngắt máy.
Khi Trần Minh Triết vừa bỏ điện thoại xuống, đột nhiên một họng súng lạnh lẽo đã chĩa vào đầu anh…