Một vệ sĩ mặc đồ đen nói với vẻ mặt kính sợ.
Đứng trước mặt hắn ta là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Tiết ở Du Thành, đồng thời cũng là người cầm trịch nhà họ Tiết.
Hắn ta biết chỉ cần một câu của người đàn ông trung niên này thôi, e là cả Du Thành đều phải chấn động, càng không cần phải nói tới cái nơi nhỏ bé như Tân Thành này.
Cả người Tiết Bổn Liệt bị sát khí bao phủ.
Điều này cũng không khó hiểu, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên người nhà họ Tiết gặp phải chuyện này, mà còn là đứa con trai mình coi trọng nhất, du học cả chục năm ở nước ngoài, là người thừa kế tương lai trong lòng ông ta. Thế mà chỉ trong một lần tới Tân Thành, Tiết Long Đào lại bị một thằng nhóc chẳng chút tiếng tăm đánh nát hai bên xương bánh chè.
Đây chắc chắn là biểu hiện khiêu khích uy nghiêm của ông ta.
Từ lúc Tiết Bổn Liệt đứng vững gót chân ở Du Thành, không ai dám không nể mặt ông ta. Dù là mấy người máu mặt ở Du Thành cũng không dám ra tay mà không báo trước một tiếng như vậy, hơn nữa, vừa mới ra tay là đã đánh nát hai đầu gối của con ông ta như thế.
“Bác sĩ nói thế nào về hai chân của Long Đào?”
Xương bánh chè ở hai chân vỡ vụn, đây không phải là chuyện nhỏ, rất có thể anh ta sẽ bị tàn phế suốt quãng đời còn lại.
“Bác sĩ… Ầy, bác sĩ nói họ chỉ có thể cố gắng hết sức!”
Vệ sĩ mặc đồ đen nói lời này bằng vẻ mặt vô cùng lo lắng. Hắn ta càng nhìn gia chủ nhà họ Tiết trước mặt, tim càng nhảy tót lên cổ họng. Thân là vệ sĩ của nhà họ Tiết, tất nhiên hắn ta biết lịch sử làm giàu của Tiết Bổn Liệt, trong cả Tập đoàn Tiết Thị có tới 60% là dân xã hội đen theo Tiết Bổn Liệt dựng nghiệp, gồm cả bọn họ nữa.
Có điều, hiện nay, Tiết Bổn Liệt đã đổi nghề, thành người làm ăn chân chính, có Tập đoàn Tiết Thị khổng lồ.
Nhưng trên người Tiết Bổn Liệt vẫn còn dấu vết của những năm tháng lăn lộn trong giang hồ.
“Hiện giờ viện trưởng Từ đang ở đâu?”
“Sau khi viện trưởng Từ biết thân phận của cậu chủ rồi thì lập tức sắp xếp bác sĩ giỏi nhất để phẫu thuật cho cậu chủ rồi ạ!”
Tiết Bổn Liệt gật đầu, xoay người nói với người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn bên cạnh: “Lập tức tới nhà họ Bạch, bắt thằng tên Trần Minh Triết đến cho tôi! Tôi muốn xem thử là kẻ nào mà dám đụng tới con trai của Tiết Bổn Liệt tôi!”
Lúc nói lời này, trong mắt Tiết Bổn Liệt hiện lên tia sắc bén.
Sau đó ông ta xoay người đi vào trong tòa nhà bệnh viện.
Vì là buổi tối, trong bệnh viện có rất ít người, nhưng có lẽ vì thân phận của Tiết Long Đào quá đặc thù nên những phòng bệnh gần đó và các thiết bị chữa bệnh đều được bật, mở.
Lúc này, ngoài một phòng phẫu thuật, bảy, tám vệ sĩ mặc đồ đen quấn băng gạc khắp người đứng ở đó, trên đầu Alice cũng quấn băng, nét mặt có chút suy yếu, đứng ngoài phòng phẫu thuật.
Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, từ bên trong, một ông bác sĩ già bước ra, sau đó cửa lại đóng.
Đèn đỏ sáng lên lần nữa.
“Lão Phùng, sao rồi?”
Viện trưởng Từ Hằng Tùng đứng lo lắng một bên, thấy người đi ra thì vội hỏi.
“Ầy, lão Từ à, hai chân của bệnh nhân này bị vật cứng đập vào khiến xương bánh bè chè vỡ vụn hết cả, hoàn toàn không thể chữa trị được. Bây giờ chỉ còn cách là gắp hết xương đã vỡ ra rồi lắp khớp xương kim loại vào, trừ cách này thì hết cách rồi!”
“Cái gì!”
“Nói cách khác là đôi chân của con tôi tàn phế rồi đúng không?”
Ngay khi Từ Hằng Tùng vừa định mở miệng, một âm thanh mang theo sự tức giận truyền tới từ hành lang cách đó không xa, tiếp theo, mọi người thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ, mặt mũi đầy sát khí được mười mấy người vây quanh đi thẳng tới phía phòng phẫu thuật.
“Ông là…”
“Viện trưởng Từ, đã muộn thế này mà còn phải làm phiền ông, ngại quá! Nhưng giờ tôi muốn biết tình hình cụ thể của Long Đào con tôi!”
Trên mặt Tiết Bổn Liệt phủ đầy sương lạnh, trên đường đi, tên vệ sĩ mặc đồ đen đã báo cáo toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở phòng họp của Tập đoàn Thiên Bách cho ông ta nghe một lần.
Càng nghe, ông ta càng cảm thấy người tên Trần Minh Triết này không đơn giản, đã biết Tiết Long Đào là con của Tiết Bổn Liệt này, là người thừa kế gia nghiệp của nhà họ Tiết ở Du Thành trong tương lai mà còn dám ra tay ác độc như thế.
Nếu người này không có chỗ dựa vững chắc thì chính là kẻ ngu.
Nhưng nhà họ Bạch sẽ không để một thằng ngu làm chồng Bạch Diệp Chi, nói cách khác, sợ là Trần Minh Triết có bối cảnh rất lớn. Hôm nay, Tiết Bổn Liệt hoàn toàn không muốn suy nghĩ tới chuyện này, ông ta muốn đi thẳng tới nhà họ Bạch, bây giờ, người nắm quyền ở nhà họ Bạch là Vương Tú Vân. Ông ta có thể hỏi lão phu nhân nhà họ Bạch một là rốt cuộc nhà họ Bạch làm vậy là có ý gì, nếu Bạch Diệp Chi đã lập gia đình thì sao lần trước, ông hai nhà họ Bạch là Bạch Dũng Thắng tới Du Thành lại không đề cập tới.
“A, vất vả gì chứ! Ông Tiết, đây là nhân vật tiêu biểu của viện Đông Y tại bệnh viện chúng tôi - Phùng Ninh Tài. Ông Phùng vừa mới kiểm tra và khám tỉ mỉ cho bệnh nhân trong phòng phẫu thuật, tình hình cụ thể thế nào thì ông Phùng nói cho ông Tiết biết đi!”
Phùng Ninh Tài gật đầu.
“Nội tạng của người bệnh bị thương, chắc là cậu ta đã bị đánh với lực rất mạnh nhưng chỗ bị thương nghiêm trọng nhất là hai chân của cậu ta. Xương bánh chè bị đánh nát vụn, gần như không thể trị liệu, nếu như muốn giữ lại hai chân thì chỉ còn cách là gắn đầu gối kim loại. Đây là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra hiện giờ”.
“Nói cách khác, hai chân của con trai tôi sẽ bị tàn phế?”
Tuy không muốn thừa nhận nhưng viện trưởng Từ và Phùng Ninh Tài chỉ có thể gật đầu.
“Tôi đã biết, mong các vị hãy chữa trị hai chân con trai tôi theo cách tốt nhất, sau đó tôi sẽ liên lạc với bệnh viện chuyên môn về lĩnh vực này ở Yên Kinh, ngày mai tôi sẽ tới đón người!”
Viện trưởng Từ gật đầu.
Nói xong, Tiết Bổn Liệt đứng ở ngoài nhìn phòng phẫu thuật đang đóng chặt cửa rồi xoay người đi tới chỗ thang máy.
Hôm nay, con trai mình biến thành như vậy, ông ta biết không thể thay đổi được gì nhưng lửa giận đang phừng phừng trong lòng ngực, ông ta nhất định phải bắt nhà họ Bạch giao ra hung thủ, nếu tên Trần Minh Triết này đã đánh gãy hai chân Tiết Long Đào, ông ta sẽ lấy mạng hắn.
Thậm chí cả nhà họ Bạch này cũng phải hứng chịu cùng thì mới xoa dịu được Tiết Bổn Liệt đang có vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng đằng đằng sát khí.
Lúc ông ta xuống lầu, điện thoại vang chuông.
“Ông chủ, Đoàn Phi của Tân Thành muốn gặp ông!”
Đoàn Phi?
Tiết Bổn Liệt nghĩ cả ngày rồi mới lắc đầu: “Một nhân vật nhỏ thôi, không gặp!”
Lúc này ông ta cúp điện thoại, mà khi Tiết Bổn Liệt vừa từ chối cuộc gọi thì thấy một chiếc xe MPV đắt tiền cách đó không xa từ từ chạy tới bên cạnh xe của ông ta, vừa hay chặn ngay đường Tiết Bổn Liệt đi ra ngoài.
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp bước xuống, trong mắt cô ta là sự điềm tĩnh, khi thấy Tiết Bổn Liệt thì nhẹ giọng hỏi: “Ông chính là Tiết Bổn Liệt, bố của Tiết Long Đào phải không?”
Tiết Bổn Liệt tiến lên vài bước, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai? Tôi không có thời gian để lãng phí với cô, mời cô tránh ra!”
Người phụ nữ gật đầu.
“Tôi tới là để báo cho ông một tiếng, nếu ông còn muốn tiếp tục tham gia hạng mục khai phá khu vực mới ở Tân Thành thì tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn về Du Thành chờ thông báo đi!”
“A, có lẽ tôi nói vậy thì ông sẽ không hiểu. Nếu ông không muốn nhà họ Tiết phá sản và biến mất vì hành vi ngu ngốc sắp tới của mình thì giờ ông nên ngoan ngoãn về Du Thành đi!”
Hả?
Nghe cô gái nói như thế, sắc mặt Tiết Bổn Liệt âm trầm hẳn.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?”
Nếu không phải người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt ông ta này mang theo khí chất cao quý thì chắc ông ta đã bùng nổ rồi.
“Ông có thể cho rằng như vậy nhưng tôi đang cứu ông đấy!”
Giọng của người phụ nữ vẫn êm như nước chảy, giống như không hề có tí cảm xúc nào, như thế cô đang nói một chuyện nhỏ nhặt vậy.
“Ha ha ha… Cô gái, Tiết Bổn Liệt tôi cần cô cứu à, tôi cho cô một cơ hội, mau lập tức tránh ra, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Dù nói thế nào, Tiết Bổn Liệt cũng là nhân vật lớn ở Du Thành, tất nhiên ông ta sẽ không dễ dàng bị một cô gái đột nhiên xuất hiện hù dọa.
Có điều, Tiết Bổn Liệt đã lăn lộn nhiều năm, vẫn rất biết cách nhìn người. Người phụ nữ đột ngột xuất hiện này tuyệt đối không đơn giản, trước khi tìm hiểu, Tiết Bổn Liệt không muốn gây thêm phiền toái.
“Ha ha, không khách sáo với tôi? Tiết Bổn Liệt, tôi biết người đứng sau ông là Hắc Long, nếu hôm nay ông đi gây sự với cậu Trần, tôi không ngại gọi cho Hắc Long rồi bảo anh ta rút khỏi nhà họ Tiết đâu. Sợ là đến lúc đó, nhà các người sẽ không sống yên ở Du Thành đâu!”
Hả?
Cái gì…
Trong lúc nói, người phụ nữ từ từ lấy điện thoại ra.
“Rốt cuộc cô là ai?”
Vốn dĩ Tiết Bổn Liệt chỉ cho rằng người phụ nữ này là người Tân Thành nhưng khi cô ta nói như thế, sắc mặt ông ta thay đổi hoàn toàn, ngừng động tác vào xe, đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp có khí chất cao quý này.
“Ông không xứng được biết!”
“Cô…”
Mà khi Tiết Bổn Liệt còn muốn nói chuyện nữa, điện thoại của người phụ đã được kết nối.
“Anh Long, tôi ở Tân Thành!”
Giọng rất nhẹ, giống như người quen đã lâu thăm hỏi nhau, nhưng lúc nghe thấy lời này, trong lòng Tiết Bổn Liệt dâng lên linh cảm không tốt.