Nghe thấy lời này, không chỉ Trần Minh Triết, ngay cả Bạch Diệp Chi và Bạch Dũng Quang đứng bên cạnh cũng ngẩn người.
Chu Minh Phượng thực sự tìm tới Trần Minh Triết để đòi thẻ ngân hàng.
Trước đây, khi Chu Minh Phượng nói với bọn họ là bà ta nhất định tìm Trần Minh Triết để đòi thẻ ngân hàng, ai cũng cho rằng Chu Minh Phượng đang nói đùa, cũng có thể là bà ta đang cố ý gây chuyện với Trần Minh Triết, dù sao người trong nhà đều rất hiểu tính cách của Chu Minh Phượng.
Nhưng không ngờ rằng, Trần Minh Triết vừa trở về là Chu Minh Phượng không nói gì mà đã giơ thẳng tay ra, yêu cầu anh giao chiếc thẻ ngân hàng vốn thuộc về mình cho bà ta.
Bạch Diệp Chi lập tức nổi giận.
Trước đây, cô luôn chịu đựng mọi thứ, dù sao đây cũng là mẹ ruột của mình. Cô nghĩ rằng đợi bố của mình trở về, không biết chừng ông ấy đã tìm được cách xử lý chuyện này. Cô biết rằng tấm thẻ ngân hàng kia của Trần Minh Triết là do người bạn học tại công ty Rượu Thục Xuyên cho anh. Hơn nữa, chắc chắn khoản tiền này không chỉ cho không, sau này còn phải trả lại nữa. Đây là thứ thuộc về Trần Minh Triết, dựa vào đâu mà mẹ cô đòi lấy nó!
“Mẹ, dựa vào đâu mà mẹ đòi Minh Triết đưa thẻ ngân hàng cho mẹ! Chiếc thẻ ngân hàng đó vốn là của Minh Triết… Mẹ làm như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không!”
Lúc nói chuyện, cả người Bạch Diệp Chi đều run lên, vốn dĩ hôm nay cô rất vui vẻ, đàm phán thành công một khoản vay cả tỷ bạc, giúp công ty Rượu Thanh Tuyền tìm được cơ hội xoay chuyển, tập đoàn cũng có thể thoát khỏi nguy cơ phá sản. Nhưng cô lại không ngờ rằng, người mẹ này của mình lại dở chứng như vậy, Bạch Diệp Chi cảm thấy từ khi trở về dinh thự đến bây giờ, cô luôn đứng trên bờ vực bùng nổ.
“Quá đáng? Diệp Chi, con cảm thấy mẹ làm vậy là rất quá đáng sao? Con không nghĩ xem, ba năm qua, Trần Minh Triết ở trong nhà chúng ta, ăn bằng tiền của chúng ta, cả ngày không chịu đi làm việc cho tử tế, rước về bao nhiêu tai họa cho cả nhà. Bây giờ thì hay rồi, có một người bạn giàu có cũng không thèm hé răng nói nửa lời với gia đình, thậm chí còn im ỉm lén chúng ta lấy nhiều tiền như vậy, đây chính là giấu giếm cả nhà chúng ta. Trần Minh Triết, đừng nói là người làm mẹ như tôi không cho cậu cơ hội, cậu vẫn là con rể của nhà họ Bạch chúng tôi, nếu không, cửa ở đằng kia...”
Chu Minh Phượng nhìn Trần Minh Triết, tỏ rõ thái độ khó chịu khi nói chuyện với anh.
Quả thực, Chu Minh Phượng không ưa gì Trần Minh Triết, mặc dù giờ Trần Minh Triết đột nhiên lại có một người bạn giàu sụ, khiến bà ta vô cùng kinh ngạc nhưng cũng chính vì chuyện này, Chu Minh Phượng cảm thấy trong tấm thẻ đó không chỉ có đủ tiền mua dinh thự. Chỉ một căn nhà có góc nhìn đẹp ở Kim Vực Hương Giang cũng đã hơn ba chục triệu, vậy nên chắc chắn trong tấm thẻ đó còn rất nhiều tiền nữa.
“Mẹ… mẹ...”
Lúc này, Bạch Diệp Chi còn chưa kịp lên tiếng, cô bị Bạch Tuyết ngắt lời ngay.
“Chị, chị đừng giải thích giùm Trần Minh Triết nữa. Vốn dĩ là như vậy mà, nếu như anh ta muốn được thừa nhận là một thành viên trong gia đình chúng ta thì phải nộp số tiền kia ra đây, dựa vào đâu mà một mình anh ta dùng nó. Hơn nữa, có người bạn học như vậy mà anh ta không nói sớm. Nếu biết bạn học của anh ta là cổ đông lớn của công ty Rượu Thục Xuyên từ trước thì công ty Rượu Thanh Tuyền nhà chúng ta không đến mức phải dâng cho gia tộc. Chị nhìn Tập đoàn Thiên Bách mà xem, sắp sụp đổ đến nơi rồi”.
“Liên lụy đến cả công ty Rượu Thanh Tuyền nhà chúng ta sắp phá sản theo. Nếu biết như này, bạn của Trần Minh Triết chịu đưa tay ra giúp đỡ thì không biết chừng, công ty Rượu Thanh Tuyền lúc này còn phát triển tốt hơn nữa kìa”.
Lúc này, Trần Minh Triết đứng tại chỗ, lông mày càng ngày nhíu càng chặt.
Sắc mặt anh cũng rất khó coi.
Nhưng không phải vì chuyện thẻ ngân hàng này. Bởi vì tấm thẻ ngân hàng này chỉ là chuyện do Trần Minh Triết bịa ra mà thôi. Anh cũng đã dự liệu trước việc hôm nay nên đã làm một tấm thẻ khi đến ngân hàng với Ninh Phương, trong đó có khoảng một triệu tệ. Vốn dĩ Trần Minh Triết định giao nó cho bố mẹ vợ, dù sao thì sau khi dọn qua dinh thự, họ cũng có nhiều việc cần dùng đến tiền.
Chỉ là anh không ngờ rằng, người mẹ vợ này lại uy hiếp mình.
Nhưng điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
“Mọi người...mọi người chỉ biết ức hiếp Minh Triết mà thôi… Con...”
Lúc nói chuyện, nước mắt của Bạch Diệp Chi lập tức tuôn rơi.
Trong lòng cô có phần tủi hờn không nói nên lời.
Lúc này, Trần Minh Triết chậm rãi đưa tay ra, vỗ nhẹ vào lưng Bạch Diệp Chi, nói nhẹ: “Diệp Chi, em vào phòng trước đi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, vào đi…”
Thấy Bạch Diệp Chi bị kẹt giữa anh và mẹ ruột mình mà không biết nên làm như nào, Trần Minh Triết vội an ủi vợ.
“Nhưng mà...”
Trần Minh Triết nở một nụ cười với cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Vào đi, anh cũng vào đó ngay thôi!”
Bạch Diệp Chi tức giận nhìn Bạch Tuyết một cái, sau đó lại liếc nhìn mẹ mình rồi quay người bước thẳng vào phòng.
Cô đóng cửa cái rầm.
“Ây, A Phượng, chuyện này...”
“Ông câm miệng!”
Sau khi biết được mọi chuyện, mặc dù Bạch Dũng Quang có chút ngạc nhiên nhưng ông ấy cũng thấy bàng hoàng với những lời nói của vợ và con gái mình. Cái gì mà “Nếu số tiền đó đã là của bạn Trần Minh Triết đưa cho anh thì số tiền đó nên để cho cả nhà dùng?”, lại còn bảo rằng nếu Trần Minh Triết muốn làm một thành viên trong gia đình thì phải đưa tiền ra, đây rõ ràng là mấy cái lý lẽ vớ vẩn
Nói thẳng ra, vợ và con gái út của ông ấy muốn nuốt trọn số tiền đó.
“Minh Triết, thật ra tôi cũng không phải cố ý nhằm vào cậu đâu. Mấy người trẻ các cậu bây giờ không biết tiết kiệm tiền gì cả, tôi chỉ giữ hộ thôi. Hơn nữa, giờ nhà mình cũng rộng hơn rồi, cậu nghĩ xem, một thời gian nữa là chúng ta sẽ chuyển vào căn dinh thự kia, kiểu gì cũng phải làm vài mâm để đãi người ta, phải sắm sửa đồ đạc trong nhà, tất cả đều cần tiền cả. Mà bây giờ, bố của cậu và Diệp Chi đều mất việc vì cậu gây họa, tiền lương cũng không được trả một cắc nào, còn cả xưởng sửa chữa của Bạch Tuyết, mẹ cảm thấy cũng rất ổn, có thể đầu tư một chút, sau này kiếm được lời rồi sẽ trả lại”.
“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cậu có tiền thì nên lấy ra để cả nhà sử dụng, không phải sao? Cậu xem mẹ nói có đúng không? Nếu cậu đã có một người bạn giàu có như vậy, cậu còn giấu giếm chúng tôi, cậu làm như vậy chẳng phải không coi người làm bố làm mẹ như chúng tôi ra gì sao? Đương nhiên, chúng tôi cũng không trách cậu về chuyện này. Bây giờ tôi kêu cậu lấy thẻ ra, để tôi cầm giúp, chuyện này không sai chứ?”
Giọng điệu của Chu Minh Phượng dịu lại đôi chút, dù sao số tiền kia vẫn chưa rơi vào tay mình, vậy nên bà ta vẫn còn sợ Trần Minh Triết sẽ tức giận, quay người bỏ chạy mất, đến khi đó, bà ta không lấy được một xu nào.
Mặc dù bà ta không biết trong tấm thẻ đó có bao nhiêu tiền nhưng Chu Minh Phượng biết chắc trong đó vẫn còn tiền. Bà ta biết rõ, mấy người có tiền thường không ki bo.
Trần Minh Triết gật đầu.
“Mẹ nói cũng đúng, có điều người bạn kia của con cũng không đưa nhiều tiền. Trước đây, khi mẹ nói là muốn mua nhà nên con nói với cậu ấy một tiếng, cậu ấy liền chuyển cho con một khoản thôi. Nhưng mà sau khi mua nhà xong cũng chỉ còn lại có một triệu”.
Lúc nói chuyện, Trần Minh Triết rút chiếc thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho Chu Minh Phượng.
“Mẹ, mật khẩu là sinh nhật của Diệp Chi”.
“Ừm ừm… tôi biết rồi...”
Khi ấy, Chu Minh Phượng giật luôn tấm thẻ ngân hàng, gật đầu qua loa cho xong.
“Chỉ còn lại một triệu? Trần Minh Triết, anh cũng biết tiêu xài lãng phí quá đấy nhỉ? Tôi không tin, có phải anh còn giấu quỹ đen không?”
Cô em vợ Bạch Tuyết nghe thấy Trần Minh Triết nói chỉ còn sót lại một triệu thì ngạc nhiên một chút nhưng cô ta lập tức nghi ngờ anh. Căn nhà kia cần tới hơn ba chục triệu thế mà cũng chỉ còn lại vừa đúng một triệu.
Trần Minh Triết nở nụ cười khổ sở: “Chỉ còn lại một triệu, căn nhà đó hơn ba chục triệu, cũng suýt chút không đủ tiền rồi”.
“Mẹ, vậy mẹ giữ giúp chúng con đi, đợi sau này con và Diệp Chi cần dùng tới tiền thì mẹ đưa cho bọn con là được!”
Lúc nói chuyện, Trần Minh Triết cũng không muốn dây dưa thêm với bố mẹ và cô em vợ nữa, anh bèn quay người đi về phía phòng ngủ, anh biết tâm trạng của Bạch Diệp Chi vô cùng tệ, cần có người an ủi.
Hết cách rồi, làm đàn ông đúng là mệt!
Đợi Trần Minh Triết đi vào phòng.
Bạch Tuyết ngồi xuống bên cạnh Chu Minh Phượng, nói nhỏ: “Mẹ, con nói mẹ nghe! Bây giờ, tên Trần Minh Triết này càng ngày càng lươn lẹo rồi, sao có thể còn đúng một triệu chứ, không chừng anh ta còn giấu tiền nữa, không tin ngày mai mẹ đi tra xem lịch sử giao dịch xem”.
Chu Minh Phượng gật đầu.
“Hừ, chỉ là có một đứa bạn nhiều tiền thôi mà! Còn cho rằng bản thân có thể ngóc đuôi lên được rồi à!’
Bạch Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói.
Còn lúc này, Chu Minh Phượng nói với Bạch Dũng Quang: “Lão Bạch, ngày mai đi ra ngân hàng với tôi một chuyến, kiểm tra lịch sử giao dịch của cái thẻ này...”
Bạch Dũng Quang cạn lời.
Ông ấy lập tức nổi giận: “Muốn đi thì bà tự đi, tôi không đi, hơn nữa, sáng ngày mai tôi phải đi họp ở công ty, không rảnh làm trò với bà!”
“Bạch Dũng Quang, có phải ông muốn cãi nhau?”
Chu Minh Phượng vừa định phát hỏa, bỗng nhiên Bạch Dũng Quang đứng dậy, đi vào trong phòng rồi nằm xuống giường.
Còn ở một bên khác, Trần Minh Triết vào trong phòng thì trông thấy Bạch Diệp Chi đang ngồi trước bàn trang điểm với hai mắt đẫm lệ..
Dáng vẻ tủi thân của cô giống như bị người khác cướp mất tài sản giá trị cả trăm triệu vậy.
Trần Minh Triết tiến dần tới trước mặt Bạch Diệp Chi, sau đó vươn tay ôm lấy cô vợ nhỏ đang ấm ức của mình.
Đừng khóc nữa, không sao đâu! Anh đã đưa tiền cho mẹ rồi!”
Hả?
Vừa nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi bỗng ngẩng đầu nhìn Trần Minh Triết đang dịu dàng ôm lấy mình.
“Anh đưa cho mẹ rồi sao?”
Cô còn nhớ rằng Trần Minh Triết nói là trong thẻ có khoảng bốn chục triệu nữa, giờ vẫn còn dư lại mấy triệu mà.
“Không có, anh đưa mẹ một triệu, số còn lại thì anh định dùng để chuẩn bị mua xe cho em”.
Nghe thấy vậy, nước mắt của Bạch Diệp Chi lại tuôn rơi.
“Minh Triết, đều do em... nếu không phải em...”
Trần Minh Triết cúi người, hôn nhẹ lên trán Bạch Diệp Chi, sau đó dịu dàng nói: “Không sao, chuyện này không trách em... Đừng khóc nữa, còn khóc là thành chú mèo lem luốc đấy...”
Bạch Diệp Chi vội đứng dậy, sau đó đưa tay ra, đánh nhẹ lên ngực Trần Minh Triết.
“Anh mới là mèo hoa, anh mới là chú mèo lem luốc đấy...”
Lúc này, Trần Minh Triết vẫn vòng tay ôm eo Bạch Diệp Chi, trong giây phút này, hai người họ kề sát nhau.
Trần Minh Triết như nhìn thấy được giọt nước mắt đọng trên lông mi của Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi như nhìn thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt anh.
Nhìn người đàn ông trước mắt đang ôm chặt lấy mình, trái tim Bạch Diệp Chi bỗng nhiên cảm thấy mình trước đây thật ngốc, đằng đẵng ba năm trời, cô không hề biết bên cạnh mình có một người đàn ông hoàn hảo như vậy.
Đột nhiên, hai mắt của cô bỗng ngân ngấn nước, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì cô biết rằng cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, người đàn ông đứng trước mặt cô đây luôn ở bên cạnh, nuông chiều và bảo vệ cô.
“Minh Triết....”
“Em yêu anh...”
Bạch Diệp Chi cảm thấy cơ thể đang nóng lên, cô nhón chân lên, tặng anh một nụ hôn nóng bỏng....