8 giờ sáng, bầu không khí trong phòng hội nghị hơi nghiêm túc.
Vương Tú Vân - người đứng đầu nhà họ Bạch đang ngồi trên ghế đầu, nhìn từng thành viên nhà họ Bạch đang lười biếng ngáp dài ngáp ngắn ở trước mặt, trong lòng không ngừng lắc đầu cười khổ.
Mặc dù hôm qua Bạch Diệp Chi đã uống rượu, nhưng mới sáng, cô đã thức dậy rồi. Hôm qua vì cô đến họp muộn đã làm bà nội rất không hài lòng, cho nên hôm nay Bạch Diệp Chi đã tới phòng hội nghị từ sáng sớm.
Mặc dù bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền đã chính thức trở thành một sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Thiên Bách, nhưng đối với Bạch Diệp Chi, Rượu Thanh Tuyền là tâm huyết của bố cô, cô không bao giờ cho phép công ty cứ thế bị gia tộc tùy tiện mang đi bán tháo để đổi lấy tiền mặt.
Chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, bởi vì trước đây, mấy sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Thiên Bách đều như vậy, thậm chí ngay cả việc kinh doanh dược phẩm từng làm cho nhà họ Bạch trở nên giàu có cũng bị đóng gói bán cho người khác. Nếu nói Tập đoàn Thiên Bách là một tập đoàn kinh tế đang dần rút lui khỏi giới kinh doanh Tân Thành, chi bằng nói bây giờ nhà họ Bạch là một cái vỏ bọc công ty cỡ lớn, nếu không phải lúc trước tích góp một số tiền khổng lồ, rất có thể bây giờ Tập đoàn Thiên Bách đã sớm tuyên bố phá sản rồi.
Mà bây giờ Rượu Thanh Tuyền đã bị sáp nhập vào sản nghiệp gia tộc, tất nhiên sẽ bị mấy người này nhìn trúng, dù sao thì bọn họ cũng không ngốc, mặc dù Rượu Thanh Tuyền đang đối mặt với nguy cơ phá sản, nhưng công ty Rượu Thanh Tuyền luôn là sản nghiệp nằm trong top mười ở Tân Thành, ngay cả công ty Rượu Bá Vương cũng không thể sánh lại.
Nếu không phải lần này xảy ra chuyện như vậy thì hoàn toàn không có khả năng Rượu Thanh Tuyền bị sáp nhập vào sản nghiệp gia tộc.
“Mọi người nói gì đi chứ, Dũng Thắng, tụi con đã đàm phán chuyện này ra sao rồi? Người phụ trách bên công ty Rượu Thục Xuyên nói thế nào?”
Sao Vương Tú Vân lại không biết tình hình thực tế chứ, nhưng bà ta muốn cho những người có mặt tại đây nghe thấy.
Nói thế nào đi chăng nữa thì trước đây công ty Rượu Thanh Tuyền cũng do một tay con trai cả bà ta kinh doanh, rồi sau đó vẫn luôn được cháu gái Bạch Diệp Chi tiếp quản. Nếu xét từ góc độ nào đó thì cho dù giấy trắng mực đen đã rõ ràng, nhưng trong lòng những người có mặt tại đây vẫn thật sự cho rằng Rượu Thanh Tuyền là của Bạch Diệp Chi.
Cho nên muốn thật sự nắm giữ Rượu Thanh Tuyền, Vương Tú Vân chỉ có thể làm vậy.
Dù sao thì bà ta cũng có dụng tâm riêng của mình.
“Mẹ, hôm qua vốn đã đàm phán xong rồi, mặc dù phó tổng giám đốc Lục bên công ty Rượu Thục Xuyên đã đưa ra mấy điều kiện khá hà khắc, nhưng... lúc chúng con đang đàm phán rất tốt thì cháu gái Diệp Chi đi vào quấy nhiễu, cuối cùng đã không đàm phán thành công”.
“Đúng đó bà nội, hôm qua nếu không có Bạch Diệp Chi quấy nhiễu, có lẽ phó tổng giám đốc Lục đã sớm ký hợp đồng với chúng ta rồi, hơn nữa mặc dù điều kiện của phó tổng giám đốc hơi hà khắc, nhưng dù sao công ty Rượu Thanh Tuyền cũng sắp phá sản, có thể mang lại lợi ích tối ưu nhất đã là tốt rồi. Nhưng Bạch Diệp Chi lại từ chối thẳng thừng, còn nói thà để Rượu Thanh Tuyền phá sản, cũng không hợp tác với người khác. Cuối cùng hai bên đã kết thúc chẳng mấy vui vẻ...”
Lúc này, Bạch Kim Liên vừa nói vừa tức giận chỉ vào Bạch Diệp Chi đang ngồi trong góc.
Trước giờ trong cuộc họp của nhà họ Bạch, Bạch Diệp Chi vẫn luôn ngồi ở vị trí trong góc sau cùng. Dù gì trong mắt rất nhiều người, Bạch Diệp Chi chính là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, hơn nữa càng quá đáng hơn là, Bạch Diệp Chi lại chọn một tên vô dụng không được tích sự gì, chứ không phải một cậu chủ nhà giàu có nào đó, không nói tới chuyện ở rể, mà còn ở nhà suốt ngày giặt giũ nấu cơm, hoàn toàn là tên trai bao vô dụng bám váy đàn bà.
Điều này đã làm nhà họ Bạch mất hết mặt mũi.
Cũng chính vì lý do này, cho nên mấy người nhà họ Bạch luôn muốn đuổi hết cả nhà Bạch Dũng Quang đi.
Không chỉ có thế, bọn họ còn muốn thu lại toàn bộ công ty Rượu Thanh Tuyền vào tay gia tộc.
Đá cả nhà Bạch Dũng Quang ra ngoài một cách trắng tay.
Đây chính là suy nghĩ trong lòng của mấy người này.
“Mấy người...”
“Chúng tôi làm sao, Bạch Diệp Chi, nếu không phải tại chị, có lẽ tối qua chúng tôi đã đàm phán hợp đồng thành công rồi. Nói không chừng hôm nay đang tiến hành bắt tay vào dự án rồi! Là do chị, chị đã phá hỏng lần hợp tác này, hơn nữa còn đắc tội với phó tổng giám đốc Lục nữa”.
Lúc này Bạch Kim Liên không hề cho Bạch Diệp Chi một cơ hội nào.
“Đúng đó, Bạch Diệp Chi, giờ chị đã không còn người phụ trách cho Rượu Thanh Tuyền nữa, sao còn quấy nhiễu làm gì!”
“Hiện tại, nếu chỉ dựa vào nguồn vốn của gia tộc mà muốn vực lại Rượu Thanh Tuyền thì phải trải qua một quá trình cực kỳ dai dẳng, cháu thật sự muốn đẩy cả gia tộc vào hố lửa à!”
“Đúng đó, chị đã đắc tội với phó tổng giám đốc Lục bên công ty Rượu Thục rồi, cho dù sau này công ty Rượu Thanh Tuyền có trở mình đứng lên được cũng khó mà có tiền đồ lớn!”
“Haizz... chuyện này toang rồi!”
Bạch Diệp Chi nghe vậy thì nhất thời không còn gì để nói.
Rõ ràng cả nhà chú hai Bạch Dũng Thắng đã lừa phó tổng giám đốc Lục đến công ty Rượu Thanh Tuyền, rồi chọc Lục Tiểu Ba tức giận, nên người ta mới không cân nhắc đến chuyện hợp tác với Rượu Thanh Tuyền nữa. Giờ thì hay rồi, mấy người này lại đổ thẳng mọi trách nhiệm lên người cô.
“Dũng Thắng à, vậy bây giờ còn cách gì để cứu chữa không? Chuyện này không thể từ bỏ như thế được. Dù thế nào thì chúng ta cũng phải tranh thủ cơ hội này từ công ty Rượu Thục Xuyên, bằng không đừng nói Rượu Thanh Tuyền phá sản, nếu đắc tội với nhân vật lớn này, chỉ sợ sau này ngay cả Tập đoàn Thiên Bách cũng bị người khác ngáng chân”.
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Mấy người có mặt tại đây lập tức gật đầu tán thành.
“Bà nội, cháu cảm thấy nếu Bạch Diệp Chi đã phá hỏng chuyện này, vậy cứ để chị ta đi đàm phán đi, ai bảo chị ta tự cho mình là đúng như vậy chứ!”
Lúc nói, Bạch Kim Liên lạnh lùng nhìn Bạch Diệp Chi, trong mắt chứa đầy sự khiêu khích và đắc ý.
Rõ ràng Vương Tú Vân cũng sớm biết được điều này, nên thở dài một hơi, sau đó mới nhìn Bạch Diệp Chi đang ngồi ở đó với khuôn mặt đỏ bừng rồi nói: “Diệp Chi, cháu thấy chuyện này thế nào?”
Vương Tú Vân vừa dứt lời, ánh mắt của những người có mặt tại đây đều đổ dồn về phía Bạch Diệp Chi.
Lúc này sắc mặt của Bạch Diệp Chi đã vô cùng khó coi.
Cô nhìn cả nhà chú hai Bạch Dũng Thắng, trong lòng ngày càng tức giận.
Ban đầu Bạch Diệp Chi không muốn tham gia hội nghị ngày hôm nay, mà do cuộc gọi của Bạch Dũng Quang đã bảo cô nhất định phải tham gia. Bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền đã thuộc về gia tộc, nói cách khác cả nhà cô cũng xem như quay về nhà họ Bạch, sau này sẽ là người một nhà cùng tiến cùng lùi, hơn nữa bây giờ thu nhập của nhà cô đều dựa vào gia tộc.
Cả nhà cô cần phải sinh sống.
Bạch Diệp Chi không còn cách nào khác, đành phải bất chấp đi tới đây, nhưng không ngờ vừa bước vào đây đã bị người khác trả đũa hãm hại như vậy.
“Bà nội, mặc dù hôm qua cháu không biết sau đó mấy người chú hai và Kim Liên đã đàm phán với phó tổng giám đốc Lục như thế nào, nhưng cháu biết sở dĩ phó tổng giám đốc Lục đến công ty Rượu Thanh Tuyền là do anh Trần nào đó giới thiệu. Nhưng kết quả rõ ràng mấy người chú hai không hề quen biết anh Trần, cho nên phó tổng giám đốc Lục mới tức giận. Vậy mà bây giờ chú hai lại đẩy hết mọi trách nhiệm khi ký hợp đồng thất bại lên người cháu, cháu thật sự không ngờ chú hai lại làm thế”.
“Nhưng dù nói thế nào thì cháu cũng là người hiểu rõ tình hình của Rượu Thanh Tuyền hơn những người ngồi ở đây, cho nên cháu sẽ đi đàm phán hợp đồng này”.
Trong lòng Bạch Diệp Chi vốn không thoải mái, đương nhiên phải xả một trận để lòng nhẹ nhõm.
“Chị... Bạch Diệp Chi, chị đang nói lung tung gì đó? Thật nực cười, chị nghĩ phó tổng giám Lục có thể ngốc tới mức để người khác tùy ý lừa anh ấy tới công ty chúng ta à? Còn anh Trần gì đó thì thật nực cười, nếu nói phó tổng giám đốc Lục thật sự vì anh Trần giới thiệu mới tới công ty, vậy Rượu Thanh Tuyền quen biết anh Trần đó từ khi nào? Ồ, tôi nhớ ra rồi, hình như chồng chị cũng mang họ Trần, chẳng lẽ anh Trần đó là người chồng vô dụng đó của chị à?”
Bạch Liên Sơn lập tức phản bác lại, đồng thời còn mỉa mai không hề nể nang gì.
“Đúng đó... anh, nói không chừng cũng rất có khả năng là anh Trần ở nhà giặt giũ nấu cơm kia, dù sao thì chân nhân bất lộ tướng mà, cho nên cũng rất có khả năng này đấy!”
“Ăn nói lung tung, anh Trần gì chứ, hôm qua phó tổng giám đốc Lục không hề nhắc đến anh Trần nào cả. Cháu gái Diệp Chi à, nếu cháu muốn đi đàm phán hợp tác thì cứ đi đi, còn không đi thì thôi, không cần bịa ra một ra một người để trốn tránh trách nhiệm như vậy đâu. Cháu phải biết rằng chuyện này không phải trò đùa đâu”.
Vẻ mặt Bạch Dũng Thắng lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt kia tỏ vẻ như rất tức giận.
Bạch Diệp Chi nhất thời á khẩu không nói nên lời, trong lòng đầy phiền muộn.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, cho dù là trách nhiệm của ai thì kế sách trước mắt là phải cố gắng đàm phán được bản Ý định hợp tác này, đồng thời không được đàm phán dưới tình huống nhượng bộ lợi ích quá mức”.
Lúc nói những lời này, Vương Tú Vân nhìn về phía Bạch Diệp Chi.
“Bà nội, cháu sẽ lấy được hợp đồng này”.
Bạch Diệp Chi nghiến răng nói, nghĩ tới những oan ức mà mình chịu đựng lúc nãy, trong lòng cô càng phiền muộn hơn, nên kích động mở miệng nói ngay.