Tất cả những người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc.
Cái người vừa nãy ba hoa nói chỉ cần Trần Minh Triết có thể lái xe đi là sẽ gọi anh bằng bố giờ đã ngu người luôn rồi.
Anh ta không thể nào ngờ được mình bị vả mặt nhanh như vậy, chỉ nhoáy cái mà người ta đã lấy được chìa khóa xe Porsche rồi đi tới trước mặt cô gái xinh đẹp kia rồi.
Câu "Diệp Chi, lên xe đi..." kia càng làm cho tất cả mọi người câm nín.
Bạch Diệp Chi ngơ ngác nhìn Trần Minh Triết đứng trước mặt mình, trên khuôn mặt anh vẫn nở nụ cười cợt nhả.
"Minh Triết, anh..."
"Không phải lần trước anh đã nói rồi sao, chỉ cần em thích, anh sẽ tặng cho em một chiếc".
Nói rồi anh còn chưa để Bạch Diệp Chi kịp nói gì đã kéo cô tới trước cái xe Porsche màu đỏ kia. Anh nhìn Bạch Diệp Chi với khuôn mặt đỏ bừng và cử chỉ dè dặt, chợt nhận ra điều gì đó.
Rồi anh quay ra nhìn cô nhân viên mặc đồng phục kia.
"Anh Trần, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"
Khi nhìn thấy Bạch Diệp Chi, cô ấy liền biết mình đã không còn cơ hội nữa, thảo nào anh nhà giàu ngấm ngầm này thà rằng ở rể cũng muốn đi cùng cô gái này đến hết quãng đời còn lại.
Trần Minh Triết nhìn cô nhân viên, anh thấy hơi ngại.
"Ừm, à, ừ thì, cô có thể cởi cái áo khoác của cô cho tôi không..."
Tất nhiên là lúc nói thế Trần Minh Triết ngại lắm chứ, dù sao giữa chốn đông người thế này mà bảo một cô gái xinh đẹp cởi áo khoác ra, mà còn là trước mặt vợ mình nữa chứ.
"A...ừm..."
Bạch Diệp Chi cũng quay ngoắt ra nhìn Trần Minh Triết. Thấy ánh mắt khó hiểu của cô, anh liền nói với vẻ ngại ngùng: "Ừm, là do giờ vợ tôi phải đi bàn chuyện rất quan trọng, thế nên..."
Cô nhân viên thì Trần Minh Triết chỉ vào Bạch Diệp Chi với cơ thể có tỷ lệ hoàn hảo giờ chỉ mặc độc một cái áo sơ mi công sở, cô ấy thầm cười khổ.
Rõ ràng chỉ là một cái áo sơ mi bình thường, người ta mặc lên lại khiến nó trở nên cao cấp hẳn.
"À à, tôi hiểu rồi..."
Cô nhân viên tiếp thị xinh đẹp có thân hình cao ráo kia cởi luôn cái áo vest đen đồng phục ra, bỏ bảng hiệu in thương hiệu công ty xuống rồi kính cẩn đưa cho Trần Minh Triết.
Cái động tác này...
Những người đứng xung quanh cạn lời luôn.
Còn có thể thể này hả, người ta đã đưa xe đến cho anh rồi, giờ anh còn bảo người ta phải cởi áo khoác ra luôn, chất chơi quá đi. Đã thế còn cởi ngay trước mặt một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như tiên nữ thế này, quả thật là khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ mà...
Chẳng lẽ có tiền là hay lắm hả?
Trần Minh Triết nhìn cô nhân viên bằng ánh mắt cảm kích, mà chỉ một ánh mắt đó đã khiến cơ thể cô ấy nóng rực lên.
"Vợ ơi, vợ mặc cái này đi, mặc tạm xíu thôi".
Mặt Bạch Diệp Chi đã đỏ phừng phừng rồi, cô hoàn toàn không ngờ cái tên Trần Minh Triết này lại tìm áo cho mình kiểu này.
Nhưng cô cũng không có chút do dự nào, bởi cô biết nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ chỉ càng khiến mọi người hiểu lầm và nhốn nháo hơn thôi, đã có bao nhiêu người bắt đầu lôi máy ra quay chụp rồi.
Bạch Diệp Chi ghét nhất là bị người ta chụp hình kiểu này.
Cô liền cười xin lỗi với cô nhân viên kia rồi cầm lấy áo khoác Trần Minh Triết đưa cho cô rồi mặc vào.
Không thể không nói, mặc quần áo có đẹp hay không là phải phụ thuộc vào khí chất của người mặc.
Tuy những người ở đó đều cô nhân viên tới đưa xe Porsche đã rất xinh đẹp rồi, nhưng giờ khi Bạch Diệp Chi mặc áo vest đen đồng phục bình thường này lên lại khiến mắt mọi người sáng bừng lên.
Ôi trời ơi, đây đích thị là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như tiên nữ, mặc áo vest vào một cái là trở thành giám đốc lạnh lùng cao quý rồi.
"Chúng ta mau đi thôi..."
Thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều nóng rực, Bạch Diệp Chi liền nhanh chóng chui vào trong xe rồi cắm chìa khóa vào khởi động xe. Tuy lần đầu Bạch Diệp Chi lái xe Porsche, nhưng cô vô cùng am hiểu về xe, thế là giẫm ga một cái, xe liền rít một tiếng dài.
"Minh Triết, mau lên!"
"Ừ, anh lên đây!"
Trong vô số ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ, Trần Minh Triết lết mông vào ghế phó lái.
Chiếc xe Porsche màu đỏ vụt đi rồi thoáng cái đã biến mất nơi đường cái ngoài khách sạn, trông y hệt như con vua sư tử kiêu ngạo lao đi.
Rất lâu sau mới có người hồi thần lại.
"Ngưỡng mộ quá đi à..."
"Ghen tị thật đấy..."
"Có siêu xe, rồi có cả cô bạn gái xinh như tiên nữa chứ..."
"Hai người này là ai vậy chứ..."
"Đúng vậy đấy, cô gái kia xinh đẹp thật đấy".
......
Lái cái xe Porsche đỏ chói bắt mắt đó đi được một đoạn rồi dừng lại ven ngã rẽ đường, giờ tâm trạng kích động của Bạch Diệp Chi mới có thể bình tĩnh lại đôi chút, cô nhìn Trần Minh Triết ngồi bên cạnh.
"Minh Triết, khai báo thật thà đi, cái xe này anh lấy ở đâu ra?"
Trần Minh Triết vội cười nói: "Diệp Chi, trước đây không phải em nói thích xe Porsche sao? Anh nghĩ giờ em đã là phó chủ tịch của tập đoàn Thiên Bách rồi, sau này sẽ trở thành chủ tịch đấy, ngay cả cái xe cũng không có thì sao mà được. Thế là anh mua phứt luôn cho em cái xe này, chả lẽ em không thích à? Không thích thì anh có thể đi đổi, dù sao cũng mới mua mà!"
Bạch Diệp Chi vội khoát tay.
"Không, em thích lắm, tất nhiên là thích, đây là mẫu xe em thích nhất mà, nhưng mà... anh nói thật đi, anh đào đâu ra nhiều tiền thế này? Cái xe này cũng phải hơn một triệu tệ đấy, hơn nữa thủ tục xong xuôi cũng phải gần hai triệu tệ, anh nói xem, tiền ở đâu ra? Anh đừng có nói với em là bạn học của anh đưa anh đấy nhé?"
Trần Minh Triết liền giơ ngón cái với Bạch Diệp Chi.
"Chuẩn đó".
Hả?
Bạch Diệp Chi nghe vậy thì biểu cảm khuôn mặt cô kiểu không thể nào tin được.
"Anh lừa ai đấy hả?"
Trần Minh Triết liền tỏ vẻ tủi thân: "Vậy anh nói, anh chính là tên cậu ấm nhà giàu đấy. Ô hô, không phải, anh chính là nhà giàu luôn, anh có nhiều tiền lắm, xe thế này anh quẹt thẻ cái xoẹt là có thể mua mấy nghìn cái ấy chứ..."
"Cái tên Trần Minh Triết đáng ghét này, anh lại bốc phét với em rồi, ăn nói cho tử tế vào..."
"Ăn nói tử tế có phần thưởng gì không?"
Khi ở bên cạnh Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết luôn cảm thấy rất thoải mái. Mà giờ hai người đã tiến thêm một bước rồi, đôi bên cùng không còn gì giấu nhau nữa, nhưng Trần Minh Triết đang nghĩ xem nên làm thế nào để nói những chuyện của mình trước kia cho cô vợ nhỏ hay ghen của anh đây.
"Anh còn đòi phần thưởng hả, nếu anh mà không nói rõ ràng ra thì em... thì em..."
"Sẽ đánh mông anh hả?"
"Aaa... Minh Triết, anh cố ý chọc tức em có phải không!"
Vừa nghe thấy hai chữ "đánh mông" là Bạch Diệp Chi gần như có thể cảm thấy mông mình hơi đau rát.
Dù sao thì tối qua cô cũng không biết mình đã làm gì trong tình cảnh mơ màng ấy, nhưng sáng ra dậy thì cô cảm thấy mông mình đau như bị ai đánh thật.
Không nghi ngờ gì, đó chính là "kiệt tác" của cái tên "xấu xa" nhưng cũng là người đàn ông mà cô yêu nhất.
"Được rồi được rồi, anh nói. Nhưng mà phải hôn anh một cái đã".
Nói rồi anh còn chưa để Bạch Diệp Chi phản ứng lại đã hôn cô cái chụt.
Ngay tức khắc, mặt cô đỏ bừng lên, mặc dầu đã thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần.
Cô chu môi, trợn mắt nhìn Trần Minh Triết, cố tình giả vờ tức giận.
"Trước đây mua nhà còn thừa lại đấy, anh vẫn còn chút ít mà, nhưng mà em không được nói cho mẹ đâu đấy, nếu không mẹ lại làm ầm lên với anh đấy".
"Thật không đấy?"
"Thật mà. Em cầm đi, là tấm thẻ này đó, cái thẻ khi trước anh đưa mẹ là cái thẻ anh vừa đi ngân hàng làm, dù sao thì anh nghĩ là, sau này ngộ nhỡ chúng ta cần dùng tiền mà mẹ không đưa thì làm thế nào? Tuy mẹ sẽ không làm thế đâu, nhưng anh..."
Nghe vậy, Bạch Diệp Chi nghiêng người qua hôn lên má Trần Minh Triết.
"Em biết rồi. Minh Triết à, thực ra mẹ không có ý gì đâu, chỉ là mẹ hơi độc miệng thôi. Trước đây mẹ đâu có thế, bố em bảo là do mẹ rảnh quá. Anh xem đi, gần đây ngày nào mẹ cũng tất bật dọn dẹp biệt thự rồi dọn đồ vào đó, cũng tem tém lại bớt rồi mà".
Trần Minh Triết gật đầu, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho Bạch Diệp Chi rồi nói: "Diệp Chi, em cầm tấm thẻ này nhé".
"Đây là thẻ của anh mà, anh cứ giữ đi. Phải rồi, bạn học kia của anh bao giờ trở về thế, chúng ta nhất định phải mời người ta ăn bữa cơm đấy. Không chỉ giúp chúng ta vụ hợp đồng mà còn đưa anh nhiều tiền như vậy, chúng ta đâu thể nhận số tiền này như vậy chứ!"
"Không cần trả đâu, với quan hệ giữa anh và cậu ấy thì chút tiền này chả là cái gì cả!"
Bạch Diệp Chi không khỏi trợn mắt nhìn Trần Minh Triết.
"Lại bốc phét hả?"
Lúc Trần Minh Triết đang định giải thích thì Bạch Diệp Chi tháo dây an toàn ra.
"Bắt đầu từ giờ anh sẽ là tài xế của em, chúng ta đổi đi".
"Hả, ơ...thôi được rồi!"
Nói rồi Trần Minh Triết định mở cửa xe ra.
Bạch Diệp Chi thì giữ anh lại: "Đổi ngay trong xe đi, em chui qua phía trên...."
Không thể không công nhận rằng, dạo này tâm trạng Bạch Diệp Chi khá tốt, cô cũng thả lỏng hơm nhiều trước mặt Trần Minh Triết. Lúc này, cô quay lưng lại với anh, lướt qua anh ngay trên bảng điều khiển.
Không gian trong xe Porsche khá ổn, Trần Minh Triết có thể cảm nhận được cơ thể gần như hoàn hảo của Bạch Diệp Chi lướt qua người mình.
Mãi đến khi ngồi trên ghế lái rồi, trái tim đang kêu bình bịch của anh vẫn đập mãi không thôi.
"Minh Triết, anh sao thế, thấy khó chịu à?"
Tuy mặt Bạch Diệp Chi cũng đỏ lên, nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ rực như trái cà chua của Trần Minh Triết, cô bật cười vui vẻ.
Má lúm nở rộ tựa hoa xuân, khuynh thành khuynh quốc, rung động lòng người!
Đó chính là cảm nhận của Trần Minh Triết lúc này.
"Diệp Chi, em đẹp quá..."
Cô thấy ngọt ngào như vừa được ăn mật vậy.
Cô liền kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói rõ to: "Em biết mà!"
Trần Minh Triết cười ha hả, sau đó anh cài dây an toàn lại, khởi động xe.