Mục lục
Dưỡng Thú Thành Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cung nữ đang cầm khăn lau mái tóc ướt rượt cho An Hoằng Hàn.



Hắn giương mắt nhìn về phía hài tử đang nằm trong màn màu vàng kim, tuy giọng điệu lạnh như băng nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều, "Lau khô tóc trước rồi hãy ngủ, nếu không bị cảm lạnh thì trẫm cũng sẽ không tuyên thái y giúp nàng đâu."



Lỗ tai Tịch Tích Chi đang nằm dưới chăn run lên, đôi mắt màu xanh da trời như tỏa sáng dưới hoàn cảnh tối tăm.



Nàng vươn tay sờ mái tóc màu bạc ướt đẫm, quyết định vẫn nên đi ra ngoài lau khô rồi lại chui vào chăn. Đúng như lời An Hoằng Hàn, không lau khô tóc mà đi ngủ thì nhỡ bị nhiễm lạnh mà cảm lạnh thì khổ mệt cũng là mình.



Một trận tiếng loạt soạt vang lên trong chăn, nàng kéo cái khăn đen ra, đội lên đầu rồi che kín cái đuôi, xốc chăn lên, định đi ra.



Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng la của thái giám, "Bệ hạ, Hoa phi nương nương cầu kiến."



Mày kiếm nhíu lại ngay lập tức, đôi mắt lạnh lẽo sáng rực của An Hoằng Hàn hơi không vui. Không đợi hắn đuổi Hoa phi đi thì một bóng dáng nữ nhân đã xuất hiện ở cửa điện.



Tịch Tích Chi nửa ngồi trên giường, kinh ngạc mà nhìn về phía cửa chính. Rốt cuộc là Hoa phi có mục đích gì khi tới đây lúc này? Mắt đối mắt với nàng, Tịch Tích Chi cảm nhận được sự độc ác trong mắt nữ nhân kia một cách rõ ràng.



Sợ rằng lần trước mình không nghe lời nàng khiến nàng cực kỳ tức giận. Cuộc sống sau này của mình trong hoàng cung nhất định sẽ có không ít rắc rối.



Hoa phi bưng một cái khay trong tay, bày trên bàn, đặt lên một chén canh. Nước canh bốc hơi nóng nghi ngút. Nàng vừa vào điện thì tất cả mọi người đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.



Tinh thần Tịch Tích Chi chấn động. Nàng vô cùng quen thuộc với mùi hương. Chẳng phải là mùi ngửi thấy lần đó ngoài cung sao?



Lòng nàng tràn đầy cảnh giác nhìn chén canh. Tịch Tích Chi bất kể thứ gì, lập tức đứng lên từ trên giường, chạy về phía An Hoằng Hàn. Hai chân nhỏ không đi giày, cứ chạy chân không như vậy. Sàn nhà đá cẩm thạch lạnh như băng khiến nàng cảm thấy hơi lạnh. Nhưng không có gì có thể ngăn cản bước chân của nàng.



An Hoằng Hàn quát một câu: "Có biết lạnh không? Sao không đi giày?"



Hắn vươn tay ra, ôm tiểu hài tử, để hai chân nàng cách mặt đất, kéo nàng vào lòng mình.



"Chén canh kia có vấn đền. Chính là mùi thơm đó." Nàng cũng không nói rõ nguyên nhân nhưng nàng biết chắc chắn chén canh đó có cho thêm thứ gì đó.



E dè Hoa phi nên nàng cố ý hạ thấp giọng, kề sát vào tai An Hoằng Hàn mà nói. Một hành động thân mật như vậy lập tức dẫn tới sự bất mãn của Hoa phi.



Vốn bệ hạ đã mấy tháng không bước chân vào cung của phi tần nào. Nay không tới thì thôi, lại cưng chiều một tiểu cô nương như vậy, sao có thể không khiến người ta ghen tỵ?



Đương nhiên An Hoằng Hàn tin Tịch Tích Chi đơn thuần dễ thương hơn hồ ly tinh Hoa phi âm hiểm xảo trá. Hắn khẽ gật đầu, ý bảo với Tịch Tích Chi rằng mình đã hiểu.



Hôm nay vừa xảy ra chuyện Phạm Nghi, bây giờ lại thêm một Hoa phi tới gây phiền phức. Hai nhà bọn họ cũng thật không để người ta yên tĩnh, không để dù chỉ một khắc nhàn hạ cho người khác.



"Đêm đã khuya, Hoa phi vẫn nên về sớm đi." An Hoằng Hàn như không nhìn thấy chén canh trong tay nàng, mở miệng nói lời đuổi người.



Nét mặt Hoa phi cứng ngắc, giả vờ tỏ vẻ bi thương, "Bệ hạ, hôm nay thần thiếp hầm một chén canh, cố ý đưa tới đây cho người . Cho dù người muốn đuổi thần thiếp đi thì cũng xin cho thần thiếp thấy người uống hết chén canh này. Đây là do thần thiếp tự nấu, hao hết không ít tâm huyết.



Nàng nói nghe rất cảm động, dáng vẻ đáng thương, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không kiềm được mà mềm lòng.



Nhưng nếu đối phương lại là An Hoằng Hàn lãnh khốc vô tình, vậy thì phải xem lại rồi.



An Hoằng Hàn cũng không ngừi ra mùi thơm trong chén canh kia, nhưng Tịch Tích Chi hiểu rõ về mùi hương này như thế, đương nhiên đoán được hoa phi lai giả bất thiện (người tới không có ý đồ tốt). Ánh mắt dừng trên khuon mặt mỹ lệ của Hoa phi vài giây, sau đó quay đầu qua chỗ khác. Hắn lạnh lung nói, “Nếu trẫm muốn uống canh thì sẽ phân phó ngự trù làm. Hoa phi vẫn lên bưng về, tự uống đi.”



Bị từ chối khắp nơi khiến nụ cười nơi khóe môi Hoa phi bị đánh tan. Nhưng nghĩ tới có được chén canh này không dễ, nàng lại nở nụ cười lần nữa.



“Bệ hạ, canh ngự trù nấu sao bị kịp với canh của thần thiếp, có tấm lòng hơn?” Hoa phi lăn lộn trong cung nhiều năm, trong lòng biết rõ làm thế nào để khơi gợi lên sự thương tiếc của nam nhân, giả vờ nức nở hai tiếng, “Bệ hạ, đây là tấm lòng của thần thiếp mà…”



Tấm lòng? An Hoằng Hàn híp mắt lạnh. Đúng là tấm lòng. Có điều cũng là tấm lòng bất lợi với hắn.



Tịch Tích Chi lấy cùi chỏ chọc vào ngực An Hoằng Hàn, lắc đầu với hắn. Cho dù Hoa phi có nói gì cũng kiên quyết không thể uống chén canh này. Trước không nói tới vấn đề nguyên liệu có vấn đề, riêng mùi thơm này đã khiến người ta cảm thấy không bình thường, chắc chắn là có âm mưu quỷ kế.



Không cần Tịch Tích Chi nhắc nhở, đương nhiên trong lòng An Hoằng Hàn có sắp xếp.



“Hậu cung giai lệ ba ngàn, người trẫm phụ lòng còn thiếu à?”



Từ trước đến nay An Hoằng Hàn nói chuyện luôn không nể mặt, mỗi một câu đều đánh thẳng vào trái tim đối phương.



Vẻ mặt Hoa phi ngưng trọng, tiếng khóc nhỏ dần. Chẳng phải là lời này của bệ hạ nói cho nàng biết mình cũng chỉ là một trong số phi tần? Chẳng có chút khác biệt nào với hắn?



Nói cái gì là đả kích lớn nhất với Hoa phi thì chính là điều này.



Tịch Tích Chi luôn chú ý tới tình hình của Hoa phi, thấy nàng bỗng im lặng thì hơi mù mịt.



“Bệ hạ, thần thiếp tiến cung làm phi đã ba năm, tấm lòng với bệ hạ càng chưa từng thay đổi. Tuy thần thiếp biết lòng người chưa từng đặt trên người thần thiếp nhưng vẫn say đắm bệ hạ như cũ. Chẳng lẽ thần thiếp vì người hầm canh một đêm cũng không được ạ?” Khoảnh khắc dứt lời, nước mắt Hoa phi nhanh chóng rơi xuống.



Dáng người nàng vốn xinh đẹp, bây giờ dáng vẻ buồn bã rơi lệ càng khiến người ta lo lắng theo.



Chiêu này có lẽ còn có ích với nam nhân khác. Nhưng tới An Hoằng Hàn thì chiêu này lại không thể thực hiện được. Hắn ghét nhất chính là nữ nhân yếu đuối không có năng lực, thấy khó khăn thì chỉ biết rơi nước mắt.



Ý lạnh trong mắt càng nhiều hơn, hắn vỗ bàn một cái, “Khóc nữa trẫm lập tức tước vị trí phi tử.”



Giọng điệu hắn vô cùng lạnh lùng, tiếng nói vừa dứt, dọa cho Hoa phi dừng tiếng khóc thút thít lại. Từ trước tới nay lời hắn cực kỳ có uy tín. Bởi vì mỗi câu hắn nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện. Nếu Hoa phi còn dám khóc, e rằng hắn không chỉ không uống chén canh này mà ngay cả chính nàng cũng sẽ bị phạt theo.



Tịch Tích Chi khẽ thở dài, Nữ nhân này cũng thật không biết điều. Rõ ràng An Hoằng Hàn đã nói không uống, lại mặt dày mày dan nghĩ hết đủ mọi cách để ép hắn uống.



“Cho rằng trẫm không biết tư tưởng của ngươi và Lưu thượng thư à? Hắn như đã biết mọi chuyện từ lâu, mắt lạnh nhìn sắc mặt Hoa phi đột nhiên thay đổi lớn, lại nói tiếp, “ Nếu quả thật chén canh này là chén canh bình thường, ngươi sẽ mạo hiểm nguy hiểm chọc giận trẫm mà ép trẫm uống à? Hoa phi, ngươi cho rằng mắt trẫm mù à?”



Từng chữ đâm vào lòng Hoa phi, Người khác không biết, chẳng lẽ nàng ta không biết à? Từ khi bước vào điện Bàn Long thì mình vẫn thấp thỏm lo lắng. Nghe An Hoằng Hàn làm rõ ra càng khiến bị dọa sợ tới mức mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.



“Bệ … Bệ hạ nói gì vậy? Thần thiếp không hiểu?” Tay Hoa phi bưng chén canh hơi run.



Cho dù nàng ta không chịu thừa nhận nhưng ánh mắt và hành động của nàng ta đã sớm bán đứng mình.



Tịch Tích Chi nhảy ra từ trong lòng An Hoằng Hàn, đi tới trước mặt Hoa phi, “Chén canh này…… Tỷ nấu thế nào?”



Đừng nói cho nàng rằng đây là dùng lửa nhỏ từ từ hầm thành. Nàng không tin chỉ một ít nguyên liệu mà mùi thơm ngào ngạt này lại tràn đầy mê hoặc như vậy. Dĩ nhiên người phàm không ngửi được nhưng đối với người tu tiên như nàng thì mùi thơm này xuất hiện cực kỳ bất thường.



Đương nhiên là bổn cung đính thân xuống bếp, nấu canh cho bệ hạ.” Bị một tiểu hài tử chất vấn khiến thể diện Hoa phi bị mất hết.



Tịch Tích Chi kề sát vào chén canh kia, ngửi cẩn thận, lập tức bịt chặt mũi, không chịu nổi mùi thơm nồng nặc này.



“Ngươi đã muốn trẫm uống như vậy thì không bằng uống trước một ngụm thử đi?” An Hoằng Hàn thờ ơ nói, dáng vẻ không khác gì lúc bình thường.



Nhưng chỉ một câu này đạ thành công khiến mặt Hoa phi không còn chút máu.



Hoa phi nhìn chén canh trong tay chằm chằm, không biết nên trả lời như thế nào. Lúc nàng ta bị An Hoằng Hàn nhìn chăm chú tới mức không thở được thì rốt cuộc cũng mở miệng nói, “ Bệ hạ, đây chính là chén thuốc cường thân kiện thể, nữ từ không uống được.”



Lời này của nàng ta vừa nói ra thì tất cả mọi người đổi sắc mặt.



Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng rất khó coi………



Tịch Tích Chi phì cười một tiếng, không ngờ đây là thuốc ở phương diện kia? Phải chăng hắn không được? Nghĩ tới chuyện trước kia, cùng chén thuốc Hoa phi bưng tới lúc này, nàng lại càng tin thêm một phần.



Nàng vỗ vỗ vai hắn như an ủi, “Ta sẽ không nói ra.”



Trong lòng mọi người buồn bực. Nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi không nói ra thì người khác cũng đoán được.



Mặt An Hoằng Hàn càng lạnh lung hơn nhưng không bị những lời này của Hoa phi lừa, “Là thuốc kia thật à? Cho dù ngươi muốn thêu dệt lý do thì cũng phải thêu dệt một cái khác.”



Hoa phi quỳ bụp xuống, “Thần thiếp không nói láo… Là thuốc kia thật.”



“Người đâu.” An Hoằng Hàn lạnh lùng ra lệnh, “Bóp miệng Hoa phi để nàng ta uống vào.”



Hoa phi sợ tới mức quỳ lui lại vài bước, xin An Hoằng Hàn tha thứ không ngừng. Một hàng nước mắt chảy xuống cằm nàng ta, cả mặt cả gò má tràn đầy nước mắt.



Thị vệ nghe theo mệnh lệnh của An Hoằng Hàn, giật lấy chén thuốc trong tay Hoa phi, bóp miệng nàng ta rồi đổ vào trong.



Hoa phi cố gắng dùng hết sức phản kháng, nhưng là một nữ nhân thì sao có thể là đối thủ của hai đại nam nhân. Chưa được vài cái đã bị chế trụ, không thể động đậy.



“Bệ hạ… Bệ hạ tha mạng.”



An Hoằng Hàn hừ một tiếng, kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, ôm nàng, “Nếu chỉ là một chén canh thuốc bình thường thì không khiến người uống chết được. Cho nên Hoa phi có thể yên tâm.”



Người xung quanh đều than bệ hạ bạc tình. Tuy nói Hoa phi không khiến người ta yêu mến nhưng dù sao cũng là phi tần của bệ hạ. Một câu “không khiến người uống chết” khiến người ta hơi xót xa.



Rất nhiều giọt thuốc tràn ra từ khóe môi Hoa phi, bắn đầy đất.



Hai thị vệ sống chết đè lại nàng ta, buộc nàng ta uống hết chén canh.



Càng uống thì sắc mặt Hoa phi càng hồng hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK