Từ trước đến nay An Hoằng Hàn rất âm trầm, thời điểm cười to vui vẻ như vậy đã ít lại càng ít, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có thể được vài lần mà thôi.
"Lâm Ân, lần này trẫm sẽ tha cho ngươi. Lần sau nếu tiếp tục đoán sai, ngươi biết hậu quả như thế nào rồi chứ." Vuốt ve con vật nhỏ trong ngực, An Hoằng Hàn cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Dạ, nô tài hiểu rõ." Trái tim của Lâm Ân hơi bình phục được một ít, mới từ từ đập ổn định trở lại.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Ân, Tịch Tích Chi đã dám khẳng định trăm phần trăm An Hoằng Hàn là một người lòng dạ hết sức độc ác. Nếu không phải ông là tổng quản bên người hắn, làm sao lại sợ hãi hắn như vậy.
Tịch Tích Chi than thở. . . . . . Mình và Lâm Ân còn không phải là kẻ tám lạng người nửa cân à. Lúc rảnh rỗi nàng đồng tình với Lâm Ân, vậy ai sẽ đồng tình với nàng đây?
Đêm nay, gần như là kỳ hạn cuối cùng của nàng. Cũng không biết An Hoằng Hàn là muốn hấp nàng lên, hay là nhúng vào dầu đây.
"Bệ hạ, đã đến buổi trưa rồi, có muốn truyền lệnh không?"
Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt, thế giới bên ngoài giống như được dát một lớp kim loại. Tịch Tích Chi ghé đầu nhìn ra phía ngoài, từng chùm ánh nắng trải đều trên mặt đất in lên một mảnh rực rỡ.
Có câu nói, chết vinh còn hơn sống nhục, nhìn ánh mặt trời rực rỡ như vậy, phiền muộn trong lòng Tịch Tích Chi từ từ thông suốt. Biến thành một con chồn nhỏ, dù sao cũng tốt hơn bị Thiên Lôi chém cho hồn bay phách tán.
Ngay lập tức, Tịch Tích Chi chi rũ bộ lông mình, tinh thần lại trở nên sáng lạn.
"Truyền. . . . . ." An Hoằng Hàn hơi liếc mắt, nhìn Lâm Ân nói.
Sau khi tuân lệnh, Lâm Ân bước mấy bước, đi ra bên ngoài nói vài câu với cung nữ.
Không bao lâu, cung nữ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, nối đuôi vào, trên tay mỗi người đều bưng một mâm đầy món ngon. Chiều cao của các nàng xấp xỉ bằng nhau, khi bước đến gần bàn, hiệu quả thị giác cũng giống như nhau.
Tịch Tích Chi mở to hai mắt, không hề chớp. Làm hoàng đế, thật là con mẹ nó có phúc, nhìn một cái đã có cung nữ nối liền nhau mang thức ăn lên, mỗi người một nét đẹp riêng.
An Hoằng Hàn rất nhiều lần đều ở Ngự Thư Phòng xử lí công việc, có đôi khi ở lại chỗ này dùng bữa. Cho nên điện bên cạnh Ngự Thư Phòng được đặt một cái bàn tròn.
Các cung nữ đem thức ăn ra, bày biện lên trên bàn ăn, đầy hết một bàn lớn, chỉ mới ngửi mùi thơm thôi đã khiến người ta động lòng.
Tịch Tích Chi cực kỳ hối hận về hành động của mình, tại sao lúc nãy lại ăn nhiều bánh ngọt như vậy. Bụng căng phình, cũng không chứa nổi một chút đồ ăn khác nữa.
Nhìn An Hoằng Hàn liên tục gắp thức ăn đưa vào trong miệng, Tịch Tích Chi cắn móng vuốt của mình. . . . . . Đủ loại đố kỵ, thèm muốn, oán hận.
Định xoay người lại, đưa lưng về phía An Hoằng Hàn, miễn cho bản thân nhìn rồi lại muốn ăn.
Nhưng có người cố tình không cho nàng được như mong muốn. . . . . .
An Hoằng Hàn đưa tay ra, xoay thân thể của nàng trở lại.
Tịch Tích Chi kêu ‘chít chít’, đừng nghi ngờ. . . . . . nàng đang mắng người.
Chính bởi vì đối phương nghe không hiểu ngôn ngữ của loài vật, cho nên nàng mới dám không kiêng kỵ gì như vậy. Nếu như An Hoằng Hàn có thể nghe hiểu, có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược đi mắng đối phương.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc, cho dù nghe không hiểu, An Hoằng Hàn cũng có thể đoán được.
"Ngươi đang mắng trẫm?" Không phải nghi ngờ, mà An Hoằng Hàn lấy giọng điệu chắc chắn nói ra.
Một khi An Hoằng Hàn nghiêm mặt, đó chính là khí lạnh làm cho người ta run sợ, giống như mùa đông khắc nghiệt lạnh buốt thấu xương. Chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh băng kia, Tịch Tích Chi lại muốn xoay người chạy trốn. Không biết tại sao bốn chân đều không nghe nàng sai khiến, bị dọa sợ đến mức nhũn ra, chứ đừng nói là chạy.
Chít chít. . . . . . Không có. . . . . .
Tịch Tích Chi trợn tròn mắt, nói dối.
"Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, con mắt của ngươi đã nói cho trẫm biết toàn bộ rồi." Tất cả suy nghĩ của con vật này đều viết toàn bộ vào trong mắt. An Hoằng Hàn muốn hiểu, cũng không phải việc khó.
Bàn tay của An Hoằng Hàn có một chút vết chai, vừa nhìn đã biết là xuất hiện lúc sử dụng binh khí. Mỗi khi hắn vuốt ve lông tơ của Tịch Tích Chi, nàng đều sẽ sinh ra một loại cảm giác có tên là an toàn.
Vuốt vuốt lông con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn che phủ thân thể, nói: "Nếu sau này ngươi muốn nói xấu người khác, trăm ngàn lần đừng dùng ánh mắt tức giận đó trừng người, như vậy rất dễ bị người khác đoán ra suy nghĩ."
Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng tràn đầy từ tính. Nếu không phải do giọng nói quá mức lạnh lẽo, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể say mê.
Đúng như lời An hoằng Hàn nói, hắn chính là một người vui buồn không thể hiện lên mặt, suốt ngày chỉ lạnh lùng nghiêm mặt, ai cũng không thể đoán ra ruốt cuộc hắn đang nghĩ chuyện gì.
Trong lịch sử, một khi đã là hoàng đế, ai lại không phải là một người máu lạnh vô tình? Lại có ai dám đứng ra, nói mình hai bàn tay không dính máu? Thường thì những vị hoàng đế nhân từ, tuổi thọ cũng không được lâu. Bình thường không phải là vua bị buộc thoái vị, thì cũng bị cướp ngôi. Cho dù có may mắn sống đến già, cả đời cũng chỉ có thể đeo trên lưng tiếng xấu là ‘ngu ngốc vô năng ’ .
Cho nên đã làm hoàng đế, thì tốt nhất phải là người có lòng dạ độc ác. Giống như người trước mặt Tịch Tích Chi đây. . . . . . xung quanh người tỏa ra một cổ sát khí, liền có thể làm quỷ thần nhượng bộ lui binh.
Tịch Tích Chi cúi đầu thở dài một tiếng, cũng không biết đi theo chủ nhân như thế này, là phúc hay họa đây?
"Ngươi lại đang thở dài cái gì?" An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ, đặt nó lên trên bàn. Mặc dù hắn có thể đọc và hiểu được đôi mắt xanh thẳm kia nói lên ý gì, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra lý do gì mà nó lại buồn rầu?
Chỉ là một con vật nhỏ vừa được sinh ra, có chuyện gì đáng để đau đầu?
Con chồn nhỏ lấy đôi mắt to nhìn xéo sang bên cạnh, một bàn thức ăn, chỉ cách nàng vài cm, khoảng cách gần như thế. . . . . . mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Ngay lập tức, sự phiền muộn trong lòng lại thêm trầm trọng.
Hắn làm sao có thể biết được sự phiền muộn này của nàng? Tịch Tích Chi nhún người, nhảy từ trên bàn vào trong lòng An Hoằng Hàn. Huynh đệ, nếu không ngại, cho mượn bờ vai của ngươi dựa vào chút?
Dựng lông tơ trên đầu lên, mới phát hiện bờ vai của đối phương cách mình quá xa, Tịch Tích Chi không còn cách nào khác đành phải đến gần nằm lên đùi của hắn. Không mượn được bờ vai, nàng lại mượn chân hắn dùng một chút vậy, dù sao cũng là một thứ để dựa vào.
Thấy con chồn nhỏ lần đầu tiên chủ động nhích lại gần mình, An Hoằng Hàn không biết tại sao tâm tình dần dần có xu hướng tăng cao.
Lông tơ màu trắng của con chồn nhỏ sờ rất trơn. Vân Chồn không hổ là sủng vật cực phẩm trong các sủng vật, bất luận là bộ lông hay là thân hình, đều xuất sắc hơn các sủng vật khác rất nhiều.
Mặc kệ con chồn nhỏ nằm ở trên đùi hắn, An Hoằng Hàn cầm đũa bạc lên, tiếp tục dùng bữa.
Sau khi ăn uống no đủ, người dù sao cũng mệt chỉ muốn ngủ. Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ, không có nằm sấp bao lâu, liền đi đánh cờ cùng chu công.
Nàng chính là một đứa trẻ cô nhi, khi còn bé được sư phụ nhặt về nuôi, sau đó theo lý kế thừa tư tưởng của sư phụ, tu tiên cùng ông. Sư phụ đã từng nói, lục căn của nàng vô cùng thanh tịnh, chỉ cần chuyên tâm nhiều, chắc chắn sẽ có một ngày phi thăng. Lời của sư phụ nói, quả thật là lời vàng ngọc! Nàng thật sự đợi đến ngày đó rồi, nhưng tiếc không có sống quá mấy đạo Thiên Lôi, cuối cùng hồn phách tan tác.
Hình như bên tai còn thấp thoáng tiếng sư phụ trợn mắt thở mũi mắng: “Khi nào ngươi mới có thể thu hồi tính tình lười biếng kia. . . . . .”
Thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe thì tốt cho mình. Nếu nghe lời của sư phụ nói, tu hành nhiều phép thuật, mấy đạo thiên lôi đó chưa chắc lấy được tính mạng của nàng. Bây giờ nhớ lại, lỗ mũi Tịch Tích Chi trở nên chua xót . . . . . Cũng không biết sư phụ đang ở Tiên giới, có biết nàng Độ Kiếp thất bại hay không?