An Hoằng Hàn trầm mặc đi theo nàng, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
"Ta muốn ở lại chỗ này bồi sư phụ, ông và Phùng chân nhân thay phiên coi chừng cây cầu kia đã rất mệt nhọc. Ta nghĩ, ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ trông coi một chút." Ít nhất sau khi có sự gia nhập của nàng, sư phụ và Phùng chân nhân nhất định sẽ nhẹ nhõm không ít.
Mặc dù thực lực của nàng không bằng Phùng chân nhân và sư phụ, tuy nhiên nó có thể tranh thủ một đoạn thời gian để cho bọn họ nghỉ ngơi.
Không khí càng thêm trầm mặc.
Tịch Tích Chi cảm giác được, bàn tay đối phương đặt ở trên eo nàng nắm
Trải qua hơn nửa năm chung đụng, Tịch Tích Chi hiểu vô cùng rõ tính tình người ở trước mắt này, vừa nhìn thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, lập tức phỏng đoán ra tiếp theo hắn sẽ nói cái gì.
Không đợi An Hoằng Hàn nói ra một chữ, Tịch Tích Chiđột nhiên ngẩng đầu lên, tiến tới trước miệng An Hoằng Hàn, hôn nhẹ một chút.
Cánh môi gần như là lướt qua.
Nhưng bộ dáng chủ động hôn như vậy, ở trong trí nhớ của An Hoằng Hàn là vô cùng hiếm thấy.
Đặc biệt là ngay trước mặt sư phụ Tịch Tích Chi, nụ hôn này không thể nghi ngờ tỏ rõ Tịch Tích Chi đã thuộc về hắn, hơn nữa còn là nàng cam tâm tình nguyện.
Quả nhiên, mặc dù cự ly cách rất xa, ánh mắt Tịch Chânlại nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
“Ta chỉ muốn ra một phần lực.” Tịch Tích Chi mở miệng lần nữa khuyên An Hoằng Hàn, nàng không muốn cả đời chỉ có thể trốn ở sau lưng người khác.
Người đó đã thật lòng đối đãi nàng, nàng như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn ở thời điểm xảy ra tai họa này?
An Hoằng Hàn không nói gì một lúc lâu, ánh mắt trở nên càng thêm tĩnh mịch. Cuối cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi một cái, sau đó nói với Phùng chân nhân nơi xa: “Chăm sóc nàng thật tốt, nếu nàng thiếu một cọng lông tơ, trẫm hỏi tội ngươi.”
Lời nói của An Hoằng Hàn rất lạnh lẽo, ánh mắt càng thêm băng hàn, dung không được một vật.
Sau khi nói xong câu đó, An Hoằng Hàn xoay người nhanh chóng rời đi, giống như sợ mình đổi ý.
Lúc này Phùng chân nhân mới đi tới đây, đứng ở bên người Tịch Tích Chi, “Bệ hạ là nghiêm túc với đoạn tình cảm này.”
Số lần ông và An Hoằng Hàn gặp mặt không nhiều, nhưng cái này cũng không làm trở ngại hiểu biết của ông về hắn. Về phần bệ hạ là người thế nào, sợ rằng Phong Châu quốc không có người nào không biết. Người có thể để cho An Hoằng Hàn buông tư thái xuống, tỉ mỉ che chở, có lẽ thế gian này chỉ có một mình Tịch Tích Chi.
Trong ngày thường Tịch Tích Chi quả thật hơi ngốc nghếch, thế nhưng không có nghĩa là nàng không có cảm giác được phần tình cảm kia của An Hoằng Hàn, nàng chỉ cố ý không them nghĩ thôi. Bắt đầu từ ngày nàng xuyên qua đến thế giới này, liền hiểu sớm muộn có một ngày nàng sẽ rời đi. Cho nên ở trong mấy ngày đó, nàng luôn sống không tim không phổi, không muốn lưu lại tình cảm cho người của thế giới này. Nhưng nàng càng muốn trốn tránh, An Hoằng Hàn càng không cho nàng cơ hội.
Cuối cùng ở tình huống ỡm ờ, bị An Hoằng Hàn hủy ăn vào bụng rồi.
Nếu nàng đã bước ra bước đầu tiên, vậy sẽ không lưu lại nữa.
“Ta cũng là nghiêm túc.” Một lát sau, Tịch Tích Chi kiênđịnh nói với Phùng chân nhân.
Phùng chân nhân khẽ thở dài một hơi, không có nói bất luận cái gì nữa. Mặc dù ông là người tu đạo, nhưng đầu óc còn không đến mức ngoan cố không đổi, sẽ không bởi vì người yêu khác đường mà cố ý đi dùng gậy đánh uyên ương. Huống chi coi như ông muốn gậy đánh uyên ương, cũng không có bản lãnh kia. Ngươi cho bệ hạ Phong Trấn quốc của bọn họ là người ngồi không sao? Nổi bão lên, nhất định là máu chảy thành sông.
“Chờ sau hai canh giờ, ngươi đi thay ca với Tịch tiền bối.” Hiếm khi có khổ sai tự động đưa tới cửa, há có thể không cần? Phùng chân nhân tĩnh tọa ngay tại chỗ, nhắm mắt lại giống như tiến vào nghỉ ngơi.
Chung quanh tràn đầy tiếng điên cuồng hét lên của Giao Long, thính lực của Tịch Tích Chi tốt hơn người bình thường nhiều, bị quấy nhiễu đến không chịu nổi. Xé vải chỗ váy xuống, nhét vào tận trong lỗ tai, âm thanh kia mới giảm bớ một chút.
An Hoằng Hàn thừa dịp bóng đêm đen nhánh, lặng yên không tiếng động trở lại ngọn núi kia, không làm kinh động đến bất luận kẻ nào.
Con chồn kia vẫn quen dựa vào mình, khi nàng vừa rời đi, trong ngực như thiếu một thứ gì, An Hoằng Hàn cảm thấy rất không tự tại. Mỗi khi nhớ tới nụ cười đáng yêu má lúm đồng tiền của Tịch Tích Chi, trong lòng liền giống như bị móng vuốt của con chồn nào đó không ngừng gãi, không đau, lại vô cùng nhột.
Cứ như vậy suy nghĩ cả đêm, An Hoằng Hàn thủy chung không có biện pháp ngủ.
Người có tình huống không khác gì với hắn lắm, đương nhiên là Tịch Tích Chi rồi!
Tịch Tích Chi vẫn trôi lơ lửng ở trên mặt nước, đến chỗ ngủ cũng không có. Suy nghĩ một chút trước kia, nàng trực tiếp ngã vào trong ngực của một nam nhân nào đó, chuyện gì đều không cần chú ý, chỉ lo thở to ngủ là được rồi. Mà bây giờ bên cạnh không có ai, không có đệm thịt ấm lô, có chút không quen.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Ân liền phát hiện không thấy nữ tử kia, ngay cả Vân Chồn cũng không có tung tích.
Xét thấy Vân Chồn tự mình chạy trốn qua rất nhiều lần, cho nên Lâm Ân không có chút lo lắng nào. Dù sao sau một thời gian dài, con chồn này đều sẽ biết đường trở về.
Trời vừa sáng không bao lâu, một chiếc xe ngựa đè nát cành lá khô, dần dần chạy về phía bọn họ.