Nếu An Hoằng Hàn vì thế mà đồng ý thì thật là không nể mặt hắn. Bởi vì chẳng lẽ thân phận Thái tử một quốc gia như hắn mà còn không bì nổi với tiểu cô nương này?
"Huynh không đồng ý à?" Tịch Tích Chi thấy thật lâu An Hoằng Hàn không đáp lời, hơi không xác định được mà hỏi.
An Hoằng Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Vì sao trẫm không bằng lòng? Nàng và Thái tử điện hạ đều muốn cứu Từ quốc sư như vậy, đương nhiên trẫm không thể ngồi yên không để ý tới. Hơn nữa chuyện trên núi Du Vân lúc trước, may mà có thái tử điện hạ giúp một tay, coi như trẫm trả lại huynh một nhân tình."
Lùi một bước để tiến ba bước, lời An Hoằng Hàn vừa cho Đông Phương Vưu Dục thể diện lại vừa thỏa mãn mong muốn của tiểu cô nương.
Người ở đây vẫn đang nghi ngờ với vấn đề vừa rồi. Nhưng không ai dám hỏi ra lời bởi vì họ đều biết kết quả khi hỏi ra không có chỗ tốt cho ai cả.
Đông Phương Vưu Dục lăn lộn nhiều năm trong quan trường, rất hiểu cách nhìn mặt lựa lời, càng thêm khôn tự cầu lấy nhục, "Bệ hạ bằng lòng là được rồi. Có thể phái người đi ngay lập tức không? Bản điện lo quốc sư ngây ngốc một khắc thì thêm một phần nguy hiểm."
Tịch Tích Chi cũng hơi lo lắng, sợ Từ lão đầu đã già không chống được tới khi bọn họ tới đã lìa đời, khẽ kéo vạt áo An Hoằn Hàn, "Cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ được."
Nhận ra tiểu hài tử nóng lòng, An Hoằng Hàn chỉ có thể thỏa hiệp, "Phái 3000 ngự lâm quân ra ngoại thành trước, tìm tung tích Từ quốc sư. Về phần chân dung thì sao? Hẳn là thái tử điện hạ đã chuẩn bị sẵn chứ?"
"Đã chuẩn bị ổn thỏa." Chuyện Đông Phương Vưu Dục tìm quốc sư không phải là một hai ngày cho nên lúc nào trong tay cũng có bức họa của quốc sư.
"Ta cũng muốn đi tìm." Tịch Tích Chi lại lên tiếng. Để cho nàng ngây ngốc chờ tin trong hoàng cung, làm sao nàng có sự kiên nhẫn đó?
An Hoằng Hàn không yên tâm để Tịch Tích Chi tìm người. Trong hoàng cung nhiều nô tài mới miễn cưỡng có thể để ý không cho tiểu hài tử không gây họa, ra ngoài cung, chẳng phải là sẽ bị nàng lật trời à? Huống hồ có Đông Phương Vưu Dục bên cạnh nàng, hắn càng không yên tâm.
"Bệ hạ, để Tịch cô nương cùng đi đi, bản điện sẽ đảm bảo sự an toàn cho muội ấy, nhất định trả lại ngài nguyên vẹn không tổn hao gì." Đông Phương Vưu Dục cũng rất có cảm tình với Tịch Tích Chi. Tuy vừa rồi An Hoằng Hàn đồng ý với yêu cầu của nàng chứ không đồng ý với hắn khiến trong lòng ắn hơi khó chịu, nhưng hắn sẽ không trút cơn giận lên một tiểu hài tử.
Bởi vì ánh mắt Tịch Tích Chi quá trong sáng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng không cố ý tổn hại tới thể diện của hắn Tính toán với một tiểu hài tử đơn thuần không phải là phong cách của Đông Phương Vưu Dục.
An Hoằng Hàn nhíu mày, dường như rất không thích nghe thấy Đông Phương Vưu Dục nói ra những lời này.
"Không cần, trẫm sẽ đích thân chăm sóc người của trẫm."
Mỗi khi An Hoằng Hàn nói "người của trẫm", cung nữ thái giám xung quanh đều nghĩ rằng, rốt cuộc là ai!
"Nàng đã muốn đi vậy đợi lát nữa trẫm sẽ xuất cung với nàng, vừa hay xem xem là ai dám làm mưa làm gió trong lãnh thổ của trẫm." Hai tay An Hoằng Hàn đặt bên eo tiểu hài tử.
Tịch Tích Chi rất sợ nhột cho nên không an phận mà lộn xộn. Hai tay nhỏ cầm trên tay An Hoằng Hàn định đẩy ra nhưng không biết làm sao mà sức tay An Hoằng Hàn rất lớn, nàng dùng hết sức cũng không có cách nào dời bàn tay ra.
An Hoằng Hàn nhận ra ý vùng vẫy của tiểu hài tử, kề vào tai nàng, khẽ nói:” Sao? Chẳng lẽ không xuất cung nữa hả?”
Một câu nói thành công khiến Tịch Tích Chi dừng động tác trong tay.
Chỉ cần An Hoằng Hàn nói một câu, nàng không thể bước ra khỏi cửa hoàng cung.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tịch Tích Chi vẫn cúi đầu. ai bảo An Hoằng Hàn nắm quyền lớn, lời nói có trọng lượng lớn chứ?
Nghe thấy An Hoằng Hàn muốn đích thân đi về phía trước, Đông Phương Vưu Dục hơi không tin được. có phải hắn hơi quá tốt với tiểu cô nương không? Trong hoàng cung còn rất nhiều chính vụ chưa giải quyết, vậy mà lại ra ngoài tìm người giúp hắn? theo những gì Đông Phương Vưu Dục biết, An Hoằng Hàn chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Chưa từng thấy An Hoằng Hàn tốt như vậy với ai bao giờ, mõi người chỉ biết than thở không chân thật.
“Thái tử điện hạ ra cửa chờ trẫm trước, trẫm thay thường phục rồi đi với các huynh.” An Hoằng Hàn nói không nhanh không chậm, cầm tay Tịch Tích Chi , đi ra đại môn
An Hoằng Hàn về điện Bàn Long thay quần áo với Tịch Tích Chi , sau đó mới ra ngoài từ đường ngầm.
lần xuất cung này, Tịch Tích Chi không rảnh rỗi mà đi dạo trên đường phố như lần trước. nàng ngồi xe ngựa suốt trên đường, đi theo Đông Phương Vưu Dục ra ngoại thành.
Phong cảnh ở ngoại thành rất đẹp, thời tiết hôm nay lại khá trong xanh, không ít công tử tiểu thư cũng ra ngoài đạp thanh.
Rất nhìu cô nương thấy hai suất ca An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục đều không khỏi quăng ánh mắt qua bên này. Nếu không phải ngự lâm quân tuần tra xung quanh quá mức uy vũ, e rằng rất nhiều cô nương đã chạy tới bắt chuyện.
Chỉ nhìn bề ngoài khí độ bất phàm của hai người cũng biết chắc chắn thân phận không đơn giải. nếu không sao có thể cùng xuất hiện với ngữ lâm quân hoàng cung. Hơn nữa thấy khí thế của bọn họ, rất hiển nhiên là người chỉ huy ngự lâm quân.
“mấy người các ngươi qua bên kia tìm kiếm xem có thể thấy manh mối không.” An Hoằng Hàn phái mấy ngữ lâm quân qua bụi cỏ bên phải.
Đông Phương Vưu Dục nhìn mà suốt ruột, tìm khắp nơi một lúc nhưng không có chút đầu mối nào.
“ngọc bội của quốc sư được phát hiện tại đây. Ta đã phái một đội người ngựa tới tìm, tiếc là không có chút tin, tiếc là không có chút tin tức có ích nào.” Đông Phương Vưu Dục chỉ vào cỏ dại ven đường, ý bảo chỗ này chính là chỗ phát hiện ngọc bội.
Tịch Tích Chi đi bên cạnh An Hoằng Hàn, vẫn lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, không xen miệng nào.
Tất cả công tử cô nương đi đạp thanh đều bị ngự lâm quân chặn bên ngoài, không cho phép họ bước vào phạm vi tìm kiếm.
Điều này là chuyện An Hoằng Hàn có thể làm được mà Đông Phương Vưu Dục lại không thể. Lần trước hắn tới tìm đầu mối luôn có không ít dân chúng tới đây đạp thanh mà không chĩu rời đi, gây trở ngại cho quá trình tìm kiếm của hắn.
“quốc sư đã mất tích gần một ngày, có lẽ cho dù có đầu mối cũng đã sắp biến mất.” An Hoằng Hànnhìn quang cảnh xung quanh. Chỗ này chính là chỗ rất nhiều du khách thích tới ngắm cảnh, thường thì chỗ nhiều người thì thời gian đầu mối tồn tại cũng sẽ giảm đi.
Đông Phương Vưu Dục cũng không ôm nhiều hy vọng với lần này, “bệ hạ, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra đi, có lẽ còn có thể tìm được chút đầu mối từ chỗ khác.”
Không được buông bỏ hy vọng, không tìm được quốc sư, hắn không có cách nào về ước ăn nói với phụ hoàng.
Tịch Tích Chi cũng đồng ý, “rất có thể là lúc Từ lão đầu ra ngoài thành du ngoạn thì không cẩn thận bị người nào đó bắt đi rồi. thái tử điện hạ thử nghĩ xem có phải Từ lão đầu có kẻ thù nào không?”
“kẻ thù?” Đông Phương Vưu Dục đã từng nghĩ tới khả năng này nhưng lập tức tự bác bỏ,” không thể. Từ trước tới nay quốc sư luôn là người hiền lành, không thể đắc tội ai….”
Tính tình hiền lành cũng không sai. Chung sống với Từ lão đầu thời gian dài, đương nhiên Tịch Tích Chi cũng biết ưu điểm này của ông.
“có lẽ là kẻ thù của nước huynh không muốn Từ quốc sư về, cố tình đặt bẫy ông?” Tịch Tích Chi lại đoán tiếp, cảm thấy không thể nào mà vô duyên vô cớ Từ lão đầu lại mất tích.
An Hoằng Hàn vẫn luôn lạnh mặt nghiêm túc lắc đầu, nói:” có thể có khả năng này. Nếu là như vậy thật thì thật rắc rối.”
Đông Phương Vưu Dục cũng mật ủ rũ mày chay, “tóm lại kính xin bệ hạ dốc sức giúp đỡ tìm quốc sư nước ta, chờ sau khi tìm được Từ quốc sư, nhất định Luật Vân quốc sẽ hậu tạ ân đức của bệ hạ.”
Đông Phương Vưu Dục không giống như những vương tôn quý tộc khác ngày nào cũng chỉ biết tiêu xài hoang phí, bày ra dáng vẻ cao quý. Khi có khó khan hắn sẽ cúi thấp, biết ẩn nhẫn. chỉ bằng điểm này hắn đã vượt xa những hoàng tử khác.
“thái tử điện hạ nói quá lời.” An Hoằng Hàn khách sáo một câu, phân phó ngự lâm quân lục soát tiếp.
phạm vi lục soát rộng ra gấp đôi, tất cả mọi người tìm thật cẩn thận mỗi một tấc đất.
chuyện điều động ngự lâm quân truyền khắp Hoàng Đô rất nhanh. Rất nhiều lời đồn đãi vô căn cứ cho rằng có một người rất quan trọng mất tích. Có điều không ai biết thông tin về thân phận người kia. Tất cả mọi người chỉ biết rằng bệ hạ đang tìm một người.
“ba hướng đông nam tây đã tìm hết, không có đầu mối.” không ít ngự lâm quân bẩm báo.
“chỉ còn hướng bắc thôi.” Đông Phương Vưu Dục hơi thất vọng. vì lần này điều 3000 ngự lâm quân. Nếu ngay cả đầu mối của một người cũng không tìm được vậy thì thật khiến người ta thất vọng.
“đừng nản lòng.” Nhận ra tâm trạng Đông Phương Vưu Dục không tốt, Tịch Tích Chi an ủi một câu.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của tiểu cô nương, Đông Phương Vưu Dục cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình,” bản điện hạ không sao, cảm ơn Tịch cô nương đã quan tâm.”
An Hoằng Hàn vươn tay nhéo lên cánh tay Tịch Tích Chi . Hành động tương tư như cảnh cáo khiến người ta rất khó tưởng tượng.
Bởi vì hành động của An Hoằng Hàn rất nhỏ nên cũng không có mấy người phát hiện ra. Nhưng Đông Phương Vưu Dục cách bọn họ khá gần nên thấy rõ rang.
Cành nhìn cách thức chung sống giữa hai người hắn càng cảm thấy kỳ lạ. cảm giác như bẹ hạ không coi đối phương như một tiểu hài tử để cưng chiều mà là dung một cách khác để chiều chuộng này.
Đông Phương Vưu Dục không dám nói ra, vì chuyệ này sẽ liên quan tới số mạng của rất nhiều người.
“bẩm bệ hạ, có manh mối rồi.” một ngự lâm quân chạy thật nhanh tới từ đằng xa.
Đông Phương Vưu Dục phản ứng nhanh nhất, mở miệng hỏi ngay:’’ có đầu mối?”
Thị vệ kia không dám nghe lời hắn, đầu tiên là liếc nhìn bệ hạ, nhận được lệnh mới trả lời:” có một lão nông nói sang sớm hôm qua lúc ông ta lên núi làm ruộng có gặp ông cụ trong bức hoạ. Ông ta còn từng nói mấy câu với Từ quốc sư.”
Một đầu mối lớn như vậy lập tức khiến tinh thần tất cả mọi người chấn động.
“lão nông kia ở đâu? Mang tới đây gặp trẫm.” An Hoằng Hàn lạnh lùng phân phó, tay khoác lên vai Tịch Tích Chi , hành động cực kỳ thân thiết.
Đông Phương Vưu Dục càng nhìn càng thấy kỳ quặc, cho dù hài tử có đáng yêu thế nào…. Sự cưng chiều An Hoằng Hàn thể hiện ra có phải hơi bá đạo?
“thuộc hạ tuân chỉ.” Ngự lâm quân lập tức xoay người quay lại, dẫn một lão nông tới.
lão nông khoảng sáu bảy mươi tuổi, nếp nhăn phủ kín khuôn mặt. bỏi vì năm tháng vội vã trôi qua, mặt mày ông hiện đầy tang thương.