"Không. . . . . . Không biết." Những công chúa khác cũng có phản ứng không khác gì An NhượcYeen.
Người duy nhất chú ý con chồn nhỏ từng giây ngoại trừ An Hoằng Hàn, còn có thể là ai?
Hắn sải bước chân tiến về trước hai bước, đưa mắt nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của con chồn nhỏ, khóe miệng nâng lên ý cười khẽ khó thể nhận ra, "Chưa từng gặp qua người nào có lòng tham như con chồn nhỏ nhà ngươi. . . . . ."
Không chỉ có vét sạch tất cả châu báu, còn đem mình biến thành bộ dạng này.
Khắp người treo quá nhiều thứ nặng, Tịch Tích Chi giùng giằng muốn giải thoát. Nhưng nàng càng giãy dụa, những chiếc vòng cổ vòng tay càng thít chặt, chặt đến nỗi khiến nàng khó thở.
Chít chít. . . . . . Bị đồ trang sức ép khó thở, Tịch Tích Chi không ngừng kêu loạn.
An Nhược Yên tức giận đến hai vai run rẩy, nàng luôn không thích động vật, đặc biệt là con chồn nhỏ khắp nơi trêu chọc đến nàng là nó.
An Vân Y nhút nhát hô: "Hoàng huynh, nhỏ. . . . . . Con chồn nhỏ trông có vẻ rất khó chịu."
An Nhược Yên lén trừng mắt nhìn An Vân Y, bày ra dáng vẻ làm bộ làm tịch đó cho ai xem? Chẳng qua chỉ là người nhát gan, lại dám gọi‘ hoàng huynh ’, đồ tiểu tiện nhân căn bản không xứng làm người trong hoàng gia.
An Hoằng Hàn đưa tay gỡ ra từng chiếc vòng cổ vòng tay trên người con chồn nhỏ.
"Không có người giành với ngươi, ngươi muốn châu báu, trong quốc khố còn nhiều."
Câu nói sau của hắn rước lấy sự đố kị của các vị công chúa. Mặc dù vừa có quốc gia tới tiến cống, hoàng huynh cũng sẽ ban thưởng chút đồ trang sức cho các nàng, nhưng lại chưa từng có ân chuẩn bọn họ vào quốc khố chọn lựa. Hơn nữa. . . . . . Quốc khố đó là nơi người bình thường có thể vào? Đồ vật bên trong quý trọng hơn nhiều so với những thứ châu báu này.
Tròng mắt Tịch Tích Chi xoay tròn, thật sự đánh chủ ý vào trong quốc khố. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, bộ châu báu trên người không cần cởi xuống, cho dù núi vàng núi bạc đặt trước mặt nàng, nàng cũng mang không nổi.
Lại nói, phải cho An Hoằng Hàn chừa chút gia sản chứ? Nếu không nước Phong Trạch có nhiều dân chúng như vậy phải nuôi sống thế nào? Cảm giác bản thân mình là con chồn nhỏ rất có tình nghĩa sâu nặng, gật mạnh đầu một cái, nàng chỉ muốn những đồ trang sức này là đủ nàng sống cả đời, làm người không thể ‘ quá tham lam ’.
Trên thực tế, chẳng lẽ hành động con chồn nhỏ ôm đồ trang sức không chịu buông tay không phải biểu hiện lòng tham? Cho nên sinh vật duy nhất tại chỗ thừa nhận con chồn nhỏ không tham lam chỉ có một, đó chính là bản thân nó.
Từng món đồ trang sức bị gỡ ra khỏi người Tịch Tích Chi, nàng thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền đến đứng chắn phía trước đống châu báu giống như một tên sơn tặc trên rừng tuyên bố nơi này là địa bàn của nàng.
Tuy đối phương chỉ là một súc sunh nhưng sự sủng ái của hoàng huynh dành cho nó thật khiến người khác ghen tỵ, An Nhược Yên cắn chặt răng, khuôn mặt đổi thành vẻ yếu đuối vô tội, "Hoàng huynh, Yên Nhi rất thích cây trâm kia, có thể đưa cho Yên Nhi không?"
Lời nói nũng nịu kết hợp với khuôn mặt khiến người khác yêu mến là nam nhân đều sẽ mềm lòng.
An Vân Y cũng rất muốn có nhìn chằm chằm cây trâm.
Nghe câu nói thế, đầu tiên lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, sau đó nhanh chóng bắt cây trâm giấu ra sau lưng.
So với An Nhược Yên, An Hoằng Hàn rõ ràng thiên vị con chồn nhỏ hơn, ngón tay khẽ xoa cái trán con chồn nhỏ, "Các ngươi không còn nhỏ, chẳng lẽ không học được thứ gì từ Viện Thái Phó? Không biết chữ ‘ Khiêm nhường ’ viết như thế nào?"
Lời nói lạnh lùng khiến khắp cả người phát lạnh.
An Nhược Yên cắn chặt môi, không làm sao cam lòng, cũng không dám mở miệng đòi hỏi lần nữa, "Hoàng huynh dạy rất đúng, nghìn vạn sai lầm đều do lỗi của Yên Nhi, Yên Nhi thẹn với tổ tiên, làm mất mặt mũi hoàng gia."
Trong mắt hàm chứa nước mắt, như sắp chảy xuống, An Nhược Yên giả vờ nâng khăn lụa lên, xoa xoa khóe mắt.
Bằng vào chút tâm tư nhỏ như vậy đã liền nghĩ muốn lừa gạt An Hoằng Hàn, vậy thì đã quá coi thường hắn, hắn lạnh lùng nói: "Biết được là tốt rồi."
Khác với biểu hiện thế mạnh như An Nhược Yên, ngược lại bộ dáng nhát gan yếu đuối của An Vân Y càng làm mọi người nghiêng về phía nàng ấy.
Cũng không thể để đám công chúa đó đến một chuyến tay không mà về, nhưng An Hoằng Hàn lại không đành lòng giật đồ từ dưới móng vuốt con chồn nhỏ, liền nói: "Lâm Ân, lại đi cầm một phầ đồ trang sức tới ban cho các vị công chúa."
Lâm Ân lĩnh mệnh xong, cùng đi ra ngoài với Ngô Kiến Phong.
Chờ đến lúc hai người bọn ông quay trở lại, trên tay mỗi người lại bưng một hộp trang sức đến. Trong hộp chứa đựng toàn bộ đều là đồ trang sức, vòng tai, lắc tay, trâm cài tóc. . . . . . Thứ gì nên có đều có.
Mỗi vị công chúa nhao nhao chọn một hai món đồ trang sức, sau khi cám ơn An Hoằng Hàn ban ân liền lần lượt lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Trước khi đi, chỉ có sắc mặt một người là An Nhược Yên còn chưa tốt lắm, quay đầu lại hung hăng trừng con chồn nhỏ một cái. Chung quy một ngày, nàng nhất định làm cho tiểu súc sinh này biết tay.
Tịch Tích Chi đang kiểm lại ‘ chiến lợi phẩm ’ nên đáng tiếc không nhìn thấy cái nhìn giống như cảnh cáo kia của An Nhược Yên.
Nhưng An Hoằng Hàn lại nhìn thấy, hắn hơi nhíu, nâng mày kiếm lên. Người khác tốt nhất đừng đụng vào thứ gì của hắn, nếu không. . . . . . Bất kể là ai, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Lần trước con nhỏ đựng vào trong cái bồn Ngọc Phượng Minh, rồi đem giấu xuống gầm rồng. Lần này cũng không ngoại lệ, con chồn nhỏ đi tới đi lui ngậm châu báu vào miệng, chuyển thân mình, chui vào đáy giường, sau đó đem của tài sản riêng của nàng ra nhìn một chút một chút xíu chuyên chở vào chảy Ngọc Phượng minh trong chậu.
An Hoằng Hàn nhìn bóng dáng bận rộn của con chồn nhỏ, suy tư nghĩ, nếu sau này mình ban thưởng nhiều đồ hơn nữa cho nàng thì tấm long sàng phía dưới có đủ nhét hay?