Dựa theo lộ tuyến chính xác đi về phía trước, gặp ngã rẽ, bọn họ cũng không có không nắm chắc giống như trước. Dọc theo đường đi, không có gặp bất cứ phiền phức gì, vô cùng thuận lợi.
Chỉ là có một điều khiến Tịch Tích Chi vô cùng không hài lòng, đó chính là tại sao số lần truyền khí càng ngày càng nhiều? Trước đó là cách mỗi một nén nhang, An Hoằng Hàn mới có thể miệng đối miệng một lần với mình. Mà sau đó, gần như là cách mỗi một phần tư nén nhang, liền bị An Hoằng Hàn kéo vào trong ngực, hôn một lần.
Khiến đôi môi Tịch Tích Chi càng sưng đỏ hơn, tức giận trong ánh mắt càng ngày càng nhiều!
Đây rốt cuộc có tính là chiếm tiện nghi không?!
Tịch Tích Chi ngửa mặt bạo rống ở trong lòng, hận không được rống hai tiếng về phía An Hoằng Hàn.
Nhưng mà đối với động tác chiếm tiện nghi cỡ này, mặc dù Tịch Tích Chi tức giận, nhưng không có chán ghét, thậm chí không có phản kháng. Tịch Tích Chi đã hoài nghi mình hoàn toàn suy sụp rồi, suy sụp đến lười phải phản kháng.
Trải qua cố gắng không ngừng của bọn họ, rốt cuộc bơi đến cuối đường hầm.
Không đợi Tịch Tích Chi thở phào một hơi, nàng đã nhìn thấy ánh vàng rực rỡ ở phía trước, ánh sáng chói khiến mắt nàng có chút không mở ra được. Chờ tới gần nhìn, mới thấy rõ đó là một cửa rộng hơn ba thước. Mặt ngoài của cửa mạ một lớp vàng, cho nên mới khiến cho cửa vô cùng chói mắt.
Tịch Tích Chi nuốt một ngụm nước miếng, thật là vàng nhiều quá không có chỗ để dùng, lại lãng phí ở nơi này.
An Hoằng Hàn viết hai chữ ở trong lòng bàn tay của nàng, "Đến rồi."
Thật ra thì không cần hắn nói, Tịch Tích Chi cũng nhìn ra được, đây chính là điểm cuối của đường hầm, nơi mấu chốt toàn bộ bí mật!
Nhưng. . . . . . bọn họ đi vào như thế nào đây? Ở trong nước không có bất kỳ công cụ gì, muốn có cơ hội đẩy cửa đường hầm này ra là cực kỳ nhỏ bé.
An Hoằng Hàn đã bơi mấy vòng quanh cửa chính, giống như là đang quan sát.
Chỉ thấy hắn lại lấy một ấn đế từ trong túi áo ra, là vật truyền qua nhiều thế hệ của hoàng tộc An thị, vật đại biểu thân phận đế vương.
Hắn nửa nổi thân thể, dừng ở trước cửa. Nhắm ngay một lỗ nhỏ trên cửa, nhấn vào.
Đường hầm mới vừa rồi còn gió êm sóng lặng, đột nhiên kịch liệt lay động .
Thân thể Tịch Tích Chi nghiêng sang bên kia một chút, đụng phải thạch bích. Vì không để ngã sấp xuống lần nữa, Tịch Tích Chi dính vào trên thạch bích, cố gắng giữ vững thân thể.
Chờ sau khi rung chuyển chấm dứt, chỉ thấy cánh cửa kia, bất tri bất giác đã mở ra.
Trong lòng Tịch Tích Chi cả kinh, vội vã bơi tới bên cạnh An Hoằng Hàn.
Nét mặt An Hoằng Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Tịch Tích Chi nhìn ra được, thật ra thì hắn cũng ôm vẻ hưng phấn. Dù sao cũng là bí mật tìm nhiều năm, đến thời điểm chân chính phá giải, tâm tình làm sao có thể không phập phồng.
An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi một trước một sau, bơi tới cửa lớn.
Phía sau cửa, là một cung điện cực kỳ to lớn, nhưng mà ở nơi này, không để bảo vật làm người ta thèm nhỏ dãi. Trừ dạ minh châu nạm trên thạch bích to bằng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ tòa cung điện, nơi này hoàn toàn trống không.
Cung điện vô cùng lớn, thậm chí còn lớn gấp đôi Bàn Long điện. Rất khó tưởng tượng địa phương cất dấu phía dưới Thanh Nguyên Trì, diện mạo lại là như vậy.
Càng làm cho Tịch Tích Chi giật mình là nơi này rõ ràng có không khí….
Mà những thứ hồ nước kia đều bị ngăn trở ở ngoài cửa.
“Thật là kết giới cường đại.” Tịch Tích Chi si ngốc cảm thán một câu.
Y phục ướt nhẹp toàn bộ dính vào trên người của An Hoằng Hàn, bờ môi của hắn không có chút huyết sắc nào, cả khuôn mặt cũng rất trắng bệch, thuần túy là bị nước làm rét lạnh. Bất quá tinh thần hắn vẫn tốt vô cùng, sau khi đi vào liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
“Còn nhớ rõ gia phả trẫm đã cho ngươi xem không?” An Hoằng Hàn đi một bước, liền lôi ra một vệt nước.
Đột nhiên Tịch Tích Chi nhớ tới, “Là truyền thuyết kia? Như vậy nói này….”
Chẳng phải là để Long Châu mà tổ tiên An thị đã phun ra sao!?
Không thể không nói, thiên đế đánh bàn tình quá vang rồi. Chỉ là đường hầm vừa rồi kia, người bình thường có thể an toàn vượt qua ư? Nhưng nếu không có tấm bản đồ, chỉ là thời gian đã tiêu hao, cũng có thể dây dưa chết người ta. Nếu như không phải là tinh thông trận pháp, những ngã rẻ bên ngoài kia, liền để cho cả đời ngươi đều tìm không thấy lối ra của đường hầm. Còn có ấn để mở cửa ra, trừ đế vương mỗi một thời đại mới có được, không còn ai khác.
Người kiên nghị giống như An Hoằng Hàn, thế gian ít có, nhưng nếu sức chịu đựng thấp, ngay từ lúc chưa tiến vào trước cửa chính, liền bị đông chết rồi. Huống chi trên đường bơi vào, Tịch Tích Chi và hắn không biết truyền khí bao nhiêu lần.
Cho nên nói, những chuyện này đều không phải là một người mới có thể hoàn thành.
Cả cung điện tràn đầy linh khí, so với Thanh Nguyên Trì bên ngoài, linh khí nơi này càng thêm nồng đậm. Long Châu thật sự ở nơi này, cũng không kì lạ. Dù sao tổ tiên An thị chính là Ngũ Trảo Kim Long, là tồn tại lợi hại nhất, mạnh nhất trong Long tộc.
Ở giữa đại điện, có một bàn bạch ngọc cao hơn một thước.
An Hoằng Hàn đã sớm nhìn thấy bàn ngọc đó, đang đi về bên kia.
Mặc dù cách khá xa, Tịch Tích Chi cũng có thể trông thấy đồ để trên bàn ngọc.
Nhớ tới long châu trong truyền thuyết, trái tim nhỏ của ttc nhảy thình thịch, nói gì cũng phải đi mở mang kiến thức.
Nếu hai người tiến vào trong cung điện, không phải Tịch Tích Chi, cũng không phải là An Hoằng Hàn. Như vậy vào giờ phút này, nói không chừng vì đồ trên bàn ngọc kia gây chiến, giết đến ngươi chết ta sống.
Lại nói, đối với thiên đế chưa từng gặp mặt đó, trong lòng Tịch Tích Chi chỉ tồn tại một tia khinh bỉ. Bởi vì nghe An Hoằng Hàn nói qua chuyện tình tổ tiên An thị, cho nên đối với những gì hắn ta làm, Tịch Tích Chi không có một chút hảo cảm. Tổ tiên An thị rõ ràng chính là một vị trung thần, mà cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.
Bởi vì thay thiên đế bán mạng, cuối cùng rơi vào kết quả chết nơi đất khách quê người. Ghê tởm nhất chính là, còn sử dụng âm mưu để An thị đời đời thế thế bán mạng cho hắn.
Tịch Tích Chi vô cùng trơ trẽn.
So với tâm tình tức giận bán mạng của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ngược lại bình tĩnh rất nhiều.
“Chuyện đã qua hơn nghìn năm qua, ai đúng ai sai đã sớm không quan trọng. Huống chi, con đường này là chính tổ tiên ta chọn.” Hắn tin tưởng tổ tiên không phải một đứa ngốc, có lẽ lúc phụng mệnh hạ phàm quản lý nhân gian, đã nghĩ tới có kết quả này.
Trên bàn cao bạch ngọc có một chỗ lõm, bên trong là một viên châu phát tra ánh sáng chói lọi, càng sáng ngời hơn cả dạ minh châu, xung quanh tràn đầy ánh sáng màu vàng.
Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền không thu trở về, quả nhiên không phải là vật phàm. Những ánh sáng kia như có sinh mạng, không ngừng vòng quanh viên minh châu, lặp lại liên tục vô cùng vô tận.
Long Châu, hàm chứa lực lượng tu luyện Ngũ Trảo Kim Long một đời. Chỉ suy nghĩ một chút, liền làm cho người ta sinh ra vô số ham muốn với viên Long Châu này.
Tịch Tích Chi nhìn thấy viên minh châu này, liền không khỏi nghĩ đến, rốt cuộc mình còn phải tu luyện bao lâu, mới có thể tạo ra nội đan đây?
“Truyền thuyết là thật” Trước An Hoằng Hàn chỉ là nửa tin nửa ngờ truyền thuyết. Cho đến hôm nay chính mắt thấy, mới tin chuyện này.
Ánh mắt An Hoằng Hàn sâu không lường được, hắn nhìn Tịch Tích Chi, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên. Có lẽ, ý tưởng kia của mình, không còn là hy vọng xa vời.
Liền đưa tay muốn đi lấy Long Châu, nhưng đột biến lại xảy ra vào giờ khắc này, vốn Long Châu yên lặng ngây ngô, đột nhiên phát ra ánh sáng kim quang chói mắt, phóng lên trên cao, ánh sáng tràn đầy trời đất đánh về phía An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi không rõ chân tướng, nâng đôi tay lên ngăn ở trước mắt, chỉ biết nếu không nhắm mắt, nhất định sẽ bị ánh sáng kia làm cho mù lòa.