Nhấc bút lông, nàng cố gắng nhớ lại chữ trong đầu.
Mỗi khi An Hoằng Hàn đọc lên một chữ nàng bắt đầu viết ngay. Nàng viết rất nghiêm túc, cố gắng viết từng nét thật đúng. Nhưng kiểu chữ nàng viết ra lại khiến người ta dở khóc dở cười.
An Hoằng Hàn lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu hài tử, cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh.
Mãi cho tới khi viết hết năm mươi chữ ra hắn mới đi tới bên cạnh án thư kiểm tra.
Trên tờ giấy Tuyên Thành toàn là nét chữ chi chít như nòng nọc. Tuy nhìn không đẹp nhưng có thể nhìn ra đối phương cố gắng cỡ nào trong từng nét bút.
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngửa đầu nhìn An Hoằng Hàn, tựa như sợ hắn nói sai chỗ nào.
Đôi mắt lo lắng sợ sệt của tiểu hài tử khiến hắn lại nổi lòng trêu đùa, "Ở đây...Cả ở đây, dường như cũng..."
Lời bị ngắt, trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi theo đó mà run rẩy.
"Ở đó cõ vấn đề? Ở đâu?" Một cái đầu nhỏ lập tức kề sát vào trước mặt An Hoằng Hàn, ánh mắt trong veo như nước quét qua chỗ tay hắn chỉ. Tịch Tích Chi suy nghĩ nghiêm túc một lát, lắc đầu vô cùng khẳng định, "Rõ ràng chữ này viết như vậy, sai ở đâu chứ?"
An Hoằng Hàn không nhịn được bật cười, thật là một tiểu hài tử dễ lừa.
"Trẫm có nói sai à?" Từ đầu tới cuối hắn không nói ra một chữ "sai" nào. Nàng cứng họng không trả lời được, thầm mắng to nham hiểm, quá nham hiểm! Người này đơn giản là muốn trêu đùa nàng, chọc nàng cho vui! Hàm răng trên của Tịch Tích Chi nghiến kèn kẹt xuống hàm dưới, trợn mắt không phục.
Nàng càng bày ra vẻ này càng khiến hắn cảm thấy sung sướng. Hắn quét mắt hết tờ giấy Tuyên Thành, biết chữ trên đó không viết sai. Nhưng trêu chọc Tịch Tích Chi quả thực khá thú vị. Hắn bày tờ giấy trên bàn, gật đầu với nàng, "Lần này có tiến bộ nhiều, ít nhất không sai chữ nào."
Nàng thở phào một hơi, vẻ mặt căng thẳng lập tức giãn ra. Nàng ngồi bệt xuống ghế, nửa nằm vô cùng thoải mái.
Thái giám cung nữ đứng xung quanh rất nhiều. Bọn họ thấy một tiểu hài tử cứ tùy tiện mà ngồi trên ghế, không để ý rằng đang ở cạnh bệ hạ thì thầm cảm thán...Gan tiểu hài tử này thật lớn. Lúc bệ hạ xử lý chính vụ là ngồi trên cái ghế này, vậy mà cũng dám giành ngồi.
Bị rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm, Tịch Tích Chi cứng ngắc mà quay đầu, hơi khó hiểu nhìn xung quanh. Nàng đâu có làm gì? Sao tất cả lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng chằm chằm?
Thấy An Hoằng Hàn vẫn đứng bên cạnh như cũ, không có hành động gì. Dù nàng có chậm chạp cỡ nào cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
An Hoằng Hàn tới Ngự Thư phòng chỉ để xử lý chính vụ, mà vào giờ phút này, cái bàn duy nhất trong phòng đã bị mình chiếm, hắn nên đi đâu để đọc tấu chương?
Hiểu được vấn đề này, nàng lập tức bật lên từ trên ghế, định trả lại chỗ ngồi cho An Hoằng Hàn.
Đúng lúc này, một tiếng hô to của thái giám truyền vào từ ngoài cửa.
"Bệ hạ, Thái tử Luật Vân quốc cầu kiến."
Tai Tịch Tích Chi dựng lên. Đông Phương Vưu Dục tới? Hắn tới làm gì? Mấy ngày gần đầy nàng rất ít giao tiếp với hắn, số lần hắn chủ động tới Ngự Thư phòng lại càng hiếm.
Có câu vô sự bất đăng tam bảo điện, có lẽ lần tới này của Đông Phương Vưu Dục không đơn giản.
"Huynh ngồi đi." Tịch Tích Chi kéo kéo tay áo An Hoằng Hàn ý bảo hắn ngồi xuống ghế. Vua của một nước không ngồi, người chiếm lấy vị trí không rời đi, chẳng phải là muốn chết à?
Thấy An Hoằng Hàn ngồi vào ghế, nàng vừa định đứng xa một chút, ai ngờ tay lại bị người ta kéo lại, trời đất đảo lộn một hồi, chẳng mấy chốc nàng đã ngã vào vòng ôm của An Hoằng Hàn.
“nàng đã nhường chỗ cho trẫm, sao trẫm có thể để nàng đứng?” An Hoằng Hàn cười như không cười.
Tịch Tích Chi thầm kêu gào. Chỗ này vốn chính là của huynh! Nàng nào có tặng cho hắn? nàng chỉ trả lại chỗ ngồi cho chủ nhân mà thôi.
Hành động của hai người rơi vào mắt người khác. Bọn cung nữ thái giám đều vô cùng nghi ngờ cảnh tượng trước mắt. Có khi bệ hạ có ý với Tịch cô nương nhưng đối phương lại chỉ là một hài tử bảy tám tuổi mà thôi…. Có lẽ ngay cả tình yêu là gì cũng không hiểu. Trong lòng bệ hạ nghĩ gì thật khiến người ta không đoán ra được.
“tham kiến bệ hạ.” sau khi Đông Phương Vưu Dục vào phòng thì hành một lễ trước.
Hắn nho nhã, khoé môi nhếch lên thành nụ cười hờ hững luôn khiến người ta có cảm giác rất thân thiết.
Cũng là vì dáng vẻ này mà mê hoặc không ít ánh mắt người đời.
“thái tử điện hã tìm trẫm có chuyện gì?” An Hoằng Hàn đi thẳng vào vấn đề, không muốn quanh co với hắn.
Tuy khoé môi Đông Phương Vưu Dục nhếch lên nhưng trên mặt lại hiện lên chút lo lắng. nếu không phải là không có cách thì hắn cũng sẽ không tìm tới chỗ An Hoằng Hàn. Trên địa bàn của người khác, dù sao việc hắn có thể điều động nhân lực vật lực cũng có hạn. Rồng mạnh còn sợ rắn nhà, trên địa bàn người khác, đương nhiên Đông Phương Vưu Dục không thể tự do như ở nước mình.
“bản điện có một chuyện muốn nhờ, mong rằng bệ hạ đồng ý.” Hắn làm đủ lễ nghi, toàn thân toả ra quý khí thuộc về hoàng thất. tuy thua khí thế mãnh liệt xung quanh An Hoằng Hàn nhưng so với những người khác thì…. Lại vô cùng xuất chúng.
“thái tử điện hạ nói nghe thử xem.” An Hoằng Hàn mở một tấu chương, dường như vô cùng tuỳ ý mà nói ra những lời này. Nhưng đừng thấy dáng vẻ hắn không chút để ý, thực ra hắn vô cùng coi trọng mục đích tới ngự thư phòng lần này của Đông Phươn Vưu Dục.
Tịch Tích Chi cũng bị khơi lên long tò mò, dựa vào long An Hoằng Hàn, nhìn hắn không chớp mắt. dù không hỏi ra lời nhưng ai cũng hiểu rõ rang ánh mắt kia viết ‘rốt cuộc là chuyện gì? Nàng cũng muốn biết.’
Cảm xúc của Tịch Tích Chi được biểu đạt hết bằng ánh mắt.
Đông Phương Vưu Dục thấy Tịch cô nương lại bỗng nhiên xuất hiện, ngoài mặt thì không lộ ra chút ngạc nhiên nào, dường như tập mãi thành quen với sự xuất hiện của nàng rồi. Hắn từ từ lấy ra một ngọc bội từ trong túi áo, đưa cho Lâm Ân rồi từ từ nói:” Bệ hạ, chuyện này liên quan tới an nguy của Từ quốc sư, xin bệ hạ nhất định phải tạo điều kiện.’’
Vừa nghe thấy liên quan tới Từ lão đầu, mắt Tịch Tích Chi chớp chớp, tràn đầy kinh ngạc.
Từ quốc sư có địa vị ra sao ở Luật Vân quốc, ai cũng biết.
Luật Vân quốc vô cùng coi trọng việc dự đoán mọi chuyện. mỗi một đời quốc sư đều trả qua quá trình tuyển chọn đặc biệt. mà Từ quốc sư lại là người xuất sắc nhất trong đó, hễ là chuyện ông từng dự doán thì đều chưa từng thất bại.
Giao tình của Tịch Tích Chi với Từ lão đầu không tệ, nghe thấy ông gặp nạn, trái tim cũng treo lơ lửng,” Từ quốc sư xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Vưu Dục quay sang nhìn nàng, chỉ thấy mặt mày nàng lo lắng. hắn quen biết rất nhiều người. có vài phần nắm chắc việc xem sắc mặt người khác, ít nhất từ vẻ mặt của Tịch Tích Chi cho thấy không phải giả vờ.
Nhưng tại sao lại như vậy? theo hắn thấy, tiểu cô nương nàng không biết Từ quốc sư mới đúng. Nhưng vì sao một tiểu cô nương không quen biết lại quan tâm tới quốc sư của nước hắn?
An Hoằng Hàn lãnh khốc như bang vẫn không có vẻ mặt gì, như thể thờ ơ với chuyện Đông Phương Vưu Dục nói.
Đông Phươn Vưu Dục hơi không vững vàng,” Ngọc bội này chính là vật tuỳ thân của Từ quốc sư. Thứ này chính là thê tử đã chết cửa ông để lại, từ trước tới nay luôn bất ly thân. Hôm qua bản diện phải thám tử ra ngoài ngoại ô thì tìm thấy thứ này, xung quanh có dấu vết lộn xộn, cho nên bản điện nghi ngờ có người gây bất lợi cho quốc sư.”
Nghe lời kể lại của Đông Phương Vưu Dục, trái tim Tịch Tích chi thắt lai. Từ lão đầu biến mất lâu như vậy, không có tin tức gì, không ngờ nghe lại tin tức của ông lần nữa lại là một tin xấu.
“từ trước tới nay Luật Vân quốc ta và Phong Trạch quốc luôn có quan hệ ngoại giao tốt đẹp, bệ hạ, quốc sư nước ta gặp nạn, ngài có thể nào ngồi yên không quan tâm?”
Nói tới mức này, không giúp thì quả là không thể nào nói được.
Nhưng An Hoằng Hàn không tỏ vẻ gì như Đông Phương Vưu Dục đang nôn nóng như bị lửa đốt, thậm chí sự lo lắng cũng không có.
“Trẫm cũng biết thái tử điện hã nóng long, nhưng trời đất bao la, tìm người như mò kim đáy biển. Huynh bảo trẫm tới đâu tìm người giúp?” An Hoằng Hàn lật tấu chương, ra vẻ như đang phê duyệt một cách nghiêm túc. Nhưng đọc hay không thì chỉ có mình hắn biết.
Nhìn như từ chối nhưng lại thầm lộ ra huyền cơ.
Đông Phương Vưu Dục không phải mới biết An Hoằng Hàn ngày đầu tiên, đương nhiên lập tức hiểu ý hắn, “Luật Vân quốc ta bằng long tiến cống nhiều hơn gấp đôi, chỉ cầu bệ hạ tìm quốc sư cho chúng ta trước.”
Hình như cảm thấy chưa đủ, An Hoằng Hàn vẫn không gật đầu bằng lòng.
Tịch Tích Chi trong long hẳn đã không kiên nhẫn được từ lâu. Từ lão đầu chính là bạn vong niên của nàng, sao nàng có thể ngôi yên không quan tâm.
“Ta bằng lòng giúp huynh.” Tịch Tích chi nhảy ra khỏi long An Hoằng Hàn,” Từ lão đầu mất tích ở đâu? Chúng ta nên đi xem sao?”
Tịch Tích Chi tử chủ trương khiến An Hoằng Hàn cảm thấy bất đắc dĩ. Hài tử này thật thiếu kiên nhẫn. Nếu hắn khai thác tiếp từ lời Đông Phương Vưu Dục, không biết chừng còn có thể nhân cống phẩm các thứ lên gấp mấy lần. bây giờ bị Tịch Tích chi làm xáo trộn, rõ rang chuyện này là không thể.
“Tịch cô nương, muội bằng long giúp bản điện?” dường như cảm thấy lời Tịch Tích chi quá tự tin, Đông Phương Vưu Dục hơi thấy không tin được.
Theo Đông Phương Vưu Dục thấy, tuy Tịch Tích Chi được An Hoằng Hàn cưng chiều nhưng không có nửa phần quyền lợi nào. Nói giúp một tay là giúp thế nào?
“Chẳng lẽ ta không được à?” Tịch Tích Chi hỏi ngược lại.
“Cũng không phải không được, nhưng lần này tìm người này cần số lương người đông đảo, dù Tịch cô nương đi cũng có thể tốn công vô ích.” Đông Phương Vưu Dục ăn ngay nói thật. nhìn dáng vẻ của Tịch Tích Chi cũng biết nàng được cưng chiều từ nhỏ. Nếu lúc tìm quốc sư còn phải phân người chăm sóc nàng, đây chẳng phải là gây thêm phiền phức à?
Tịch Tích chi không nghĩ nhiều như vậy. nàng chỉ một long muốn tìm Từ lão đầu nhanh một chút. Ông đã già, có lẽ cũng không chịu được mấy lần hành hạ. ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thật thì phải làm sao….
“An Hoằng Hàn, huynh chọn vài người cho ta dung, được không?” Tịch Tích Chi xoay người, nói. Người duy nhất nàng có thể nhờ giúp đỡ cũng chỉ có mình An Hoằng Hàn.
Yêu cầu thẳng thắn như vậy khiến tất cả mọi người sửng sốt một trận.
Mọi người thầm nghĩ ngay cả thái tử điện hạ cầu xin bệ hạ giúp đỡ mà người cũng không chịu đồng ý. Nếu là nàng vừa mở miệng bệ hạ đã bằng long, sao thái tử điện hạ có thể chịu nổi? chẳng phải rõ ràng không để thái tử Luật Vân quốc vào mắt à?