An Nhược Yên không được ai đếm xỉa đến, vẻ mặt càng trở nên khó coi.
"Còn chưa đoán được đáp án sao?" Âm thanh lạnh lùng của An Hoằng Hàn vang lên không có chút nhiệt độ, "Việc trẫm làm, từ trước đến giờ, thứ gì cũng phải có chỗ dùng đến. Để quan hệ hai nước vững chắc thì đa số phải giải quyết bằng việc liên hôn giữa hai nước. Trẫm lưu lại mạng sống của đám công chúa các ngươi chỉ là xem ở chỗ các ngươi còn có giá trị lợi dụng mà thôi. Trẫm không thích. . . . . quân cờ không biết nghe lời."
Nếu An Nhược Yên ngoan ngoãn không gây ra phiền phức thì An Hoằng Hàn còn có thể vì nàng ta mà an bài một chốn tốt. Nhưng nàng ta lại làm mọi thứ chạm đến ranh giới cuối cũng của hắn, chính là tự bức mình hướng về con đường bị ‘ vứt bỏ ’ đó.
Tịch Tích Chi trợn trừng mắt, một mặt bội phục đầu óc An Hoằng Hàn thông minh, mặt khác lại bị loại người tính toán kĩ lưỡng như hắn làm nàng giật mình.
Nếu như mỗi người phải có giá trị lợi dụng mới có thể ở lại bên cạnh hắn thì như vậy giá trị của mình thể hiện ở chỗ nào?
Nghi hoặc nháy mắt mấy cái, Tịch Tích Chi trở nên rối rắm.
Chân tướng sự tình tàn khốc bị vạch trần, An Nhược Yên tự giễu cất tiếng cười to, không cầm được lau nước mắt, "Quân cờ. . . . . . Hóa ra đám công chúa ngồi trên cao chúng ta chẳng qua là quân cờ trong mắt người. Hoàng huynh, thiện lương của người đã bị đóng băng rồi, lạnh lùng đến nỗi không ai đi vào được trong lòng người!"
Tịch Tích Chi nâng móng vuốt nhỏ lên, chọc chọc vào lồng ngực An Hoằng Hàn, mềm mại, hơn nữa còn nóng ấm.
Chú ý tới động tác đó của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn, cũng không biết trong lòng nghĩ gì, lại nhìn ngược lại về phía An Nhược Yên, lạnh lùng nói: "Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Chuyện này không có quan hệ gì đến ngươi."
Ngón tay lại nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa con chồn nhỏ, rốt cuộc có thể đi vào tim của hắn hay không, chỉ có tự hắn biết.
"Cho dù ngươi biết sự thật thì cũng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, không bằng trở về chờ đợi chuẩn bị gả. Nếu còn gây thêm chuyện phiền toái nữa thì trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ." Một tay An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, kéo ra cửa chính của điện Bàn Long.
Ánh mặt trời chiếu sáng vào phòng, vừa vặn chiếu vào An Nhược Yên đang ngồi chật vật ở trên mặt đất.
"Hoàng huynh sẽ không sợ ta nói ra?" An Nhược Yên chống tay mạnh xuống đất đứng lên, người lảo đảo đi mấy bước.
"Là người thông minh sẽ không làm vậy, ngươi nói ra thì như thế nào? Không ai có thể chạy trốn khỏi vận mệnh trẫm đã an bài." Huống hồ với tính tình đám công chúa kia, cho dù muốn họ lựa chọn giữa cuộc sống giàu sang phú quý và tự do được kết hôn thì tin chắc rằng đa số sẽ lựa chọn thân phận công chúa cao quý.
Buông tha thân phận cao quý khó khăn biết bao nhiêu? Chứ chưa nói đến đám công chúa từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng.
An Hoằng Hàn không nhìn An Nhược Yên thêm nữa, bước chân rời khỏi.
Tịch Tích Chi lẻn lên ngồi trên đầu vai An Hoằng Hàn, trong lúc lơ đãng, nàng quay đầu lại nhìn thấy An Nhược Yên vịn vào khung cửa đi ra.
"Lục Công Chúa, nô tài đưa người trở về cung Yên Vưu." Tiểu Tuân Tử lo lắng tiến lên trước một bước, đỡ lấy An Nhược Yên.
An Nhược Yên nắm chặt tay thành nắm đấm, ‘hừ’ lạnh một tiếng, đẩy tay Tiểu Tuân Tử ra.
"Bổn cung còn có thể đi, không tới lượt cần ngươi đỡ." Đừng tưởng rằng nàng sẽ dễ dàng chịu từ bỏ. Hoàng huynh, người thật sự cho rằng ta nhìn không thấy người rất coi trọng con chồn đó hay sao?
Người đã không làm ta sống dễ chịu thì ta cũng sẽ không để cho người được dễ chịu đâu!
Tiêu hóa sự kiện vừa rồi, Tịch Tích Chi ngồi xổm trên đầu vai An Hoằng Hàn, cố gắng suy tư xem mình có giá trị hay không.
Nếu như có, vậy An Hoằng Hàn cũng sẽ lợi dụng nàng như lợi dụng công chúa sao? Nếu như không có, An Hoằng Hàn sao lại phải bao ăn bao ở còn bao cả việc thuận lông?
Tịch Tích Chi rối rắm gặm móng vuốt, đầu nhỏ gật một cái, vẫn không lí giải được.
Con chồn nhỏ không ngồi yên trên đầu vai, còn An Hoằng Hàn vừa múa bút phê duyệt tấu chương, vừa nói: "Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, cẩn thận ngươi tự làm mình trở nên rối loạn."
An Hoằng Hàn cũng không biết rõ con chồn nhỏ đang ở suy nghĩ chuyện gì, nhưng hắn lại biết, con chồn này thích tự chui đầu vào ngõ cụt, nói không chừng đợi đến khi có được kết quả, thì nó đã nghĩ quanh quẩn không thoát ra được.
Dùng đề nghị An Hoằng Hàn đưa ra, Tịch Tích Chi ném tất cả ý tưởng trong đầu mình, tự nói với bản thân, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, dù sao nếu An Hoằng Hàn dám lợi dụng nàng, thì cùng lắm nàng chạy là được.
Nghĩ đến nơi phồn hoa bên ngoài tường thành, Tịch Tích Chi lập tức thấy trong lòng vui vẻ.
"Bệ hạ, nửa tháng nữa là đến sinh nhật ngài, có phải làm theo thường lệ mở tiệc ở điện Lưu Vân hay không?" Lâm Ân khom người hỏi.
Lỗ tai nhỏ của Tịch Tích Chi run lên, sinh nhật An Hoằng Hàn? Nhìn hắn vài lần.
"Cứ tổ chức yến tiệc như bình thường." An Hoằng Hàn tùy ý đáp lại, lại nghĩ lại một chuyện, bắt lấy móng vuốt con chồn nhỏ, rồi túm vào trong lòng bàn tay, nhíu mày nói: "Trẫm nuôi ngươi lâu như vậy, đừng quên hôm đó tặng lễ, nếu không. . . . . . Trẫm cũng không cam đoan thức ăn hàng ngày của ngươi."
Hự hự hự? Vô số dấu chấm than xuất hiện trong đầu Tịch Tích Chi.
Tặng lễ? Hắn là vua một nước, mỹ nhân giang sơn còn thiếu cái nào? Ngược lại nhìn nàng, trên người không có một xu, trừ một bộ lông trên thân thì cái gì cũng không có. Nhớ tới bảo bối cất giấu dưới gậm giường rồng(1), Tịch Tích Chi đột nhiên rụt người lại, không phải An Hoằng Hàn có ý chiếm bảo bối của nàng chứ?
(1)giường rồng: giường dành cho vua, là nơi vua nằm nghỉ.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn dễ dàng đoán được suy nghĩ của nó.
"Vàng bạc châu báu trẫm không thiếu, về phần đưa lễ vật gì thì phải xem tâm ý của ngươi rồi." An Hoằng Hàn nói chắc như đinh đóng cột.
Răng trên, răng dưới của con chồn nhỏ cọ xát với nhau, cái gì hắn cũng không thiếu thì nàng biết tặng cái gì mới tốt đây?