Tết Nguyên Tiêu.
Trong cung vốn có gia yến, nhưng Thái hậu nói Đại hoàng tử rời cung, trên dưới cũng không dễ chịu gì, cho nên hủy bỏ yến hội.
Nhưng đêm nay, các phi tần vẫn tự phát tụ tập lại Ninh Thọ Cung, bầu bạn bên cạnh Thái hậu.
Dù sao trong lúc rảnh rỗi, lỡ như Hoàng thượng có tới thì cũng có thể nhìn một chút.
Thứ hai, Thái hậu dù sao cũng là mẫu thân của Hoàng thượng, chỉ cần một ngày bà vẫn còn, các nàng đều phải hiếu thuận, mặc kệ là thật hay giả, thể diện đều phải làm đủ.
Trong Ninh Thọ Cung.
Hoàng hậu hầu bên cạnh Thái hậu, khẽ cười nói năm nay tuyết rơi nhiều, năm sau chắc lại là năm bội thu.
''Phải, Hoàng đế anh minh, Đại Cảnh triều chúng ta ngày càng tốt'' Thái hậu cười vui vẻ.
Các phi tần từng người mỉm cười phụ họa, đột nhiên có giọng nói không đồng dạng phát ra từ nơi hẻo lánh.
''Chỉ tiếc Hoàng thượng bị một con hồ ly tinh làm cho mê mẩn, Thái hậu nương nương còn chưa biết đâu, đêm nay Hoàng thượng âm thầm dẫn Diệp tiệp tư xuất cung đó'' Dương quý nhân nhịn không được điểm tên Diệp Tư Nhàn.
''Âm thầm xuất cung?'' sắc mặt Thái hậu đại biến.
''Hoàng thượng thật là hồ đồ, nó đường đường là một Đế vương, ra ngoài cung bừa bãi như vậy, lỡ có người mưu đồ làm loạn thì sao?''
''Thái hậu nương nương nói đúng, nhất định là Diệp tiệp dư giở trò quỷ, nữ nhân đó bản thân xuất thân hàn vi nên cũng muốn kéo Hoàng thượng vào đám dân đen đó'' Dương quý nhân cười lạnh.
''Chẳng lẽ là Hoàng thượng cải trang xuất cung?'' Thái hậu không thể tin, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Dương quý nhân.
Có phải cải trang hay không thì ai biết được? Các nàng cũng chỉ là tin đồn thất thiệt.
Dương quý nhân tự biết không trả lời được, cúi đầu không nói lời nào. Thái hậu vội vàng kéo Nhạn Thu cô cô.
''Ngươi mau đi hỏi thăm, Hoàng thượng có mang theo người bên cạnh không? Nó cũng quá hồ đồ, đêm nay bên ngoài rối loạn như vậy''
Thái hậu liều mạng kéo tay Nhạn Thu, ngoài miệng nói lo lắng, trên tay lại âm thầm dùng sức, nháy mắt với Nhạn Thu.
Nhạn Thu khựng lại, lập tức hiểu ý Thái hậu.
''Thái hậu đừng gấp, nô tỳ tới Chiêu Dương Cung hỏi thăm'' nói xong quay người lui ra ngoài.
Nói là đi Chiêu Dương Cung nghe ngóng, nhưng thực tế bà ta ra khỏi cửa lại đi hướng khác.
Trong Ninh Thọ Cung, Thái hậu đứng ngồi không yên, khoát tay phân phó Hoàng hậu.
''Trong lòng ai gia rất loạn, không thể tiếp đãi các ngươi, đều lui xuống hết đi''
Hoàng hậu đỡ lấy Thái hậu: ''Mẫu hậu người đừng bận tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ bình an vô sự''
''Được rồi, con cũng lui ra đi, để ai gia yên tĩnh chút''
Thái hậu nhẹ nhàng đẩy Hoàng hậu, Hoàng hậu đành phải đứng dậy hành lễ lui ra.
Các cung phi lần lượt rời đi, Thái hậu quay lại nội thất, lúc này Nhạn Thu cô cô vừa vặn dẫn Huệ Vương Triệu Trinh Thuyên vào cửa.
Sau khi tất cả mọi người lui ra, Nhạn Thu kéo cửa lại, chỉ để lại hai người trong phòng mật đàm.
''Nàng yên tâm, ta đã phái sát thủ, chỉ cần tiểu Hoàng đến vẫn chưa hồi cung, đợi sát thủ của ta tìm tới hắn, hắn không thể về cung được nữa'' Triệu Trinh Thuyên kề bên tai Thái hậu cười lạnh lẽo.
''Bảo đảm không có sai sót chứ? Sẽ không có người hoài nghi sao'' Thái hậu ôm tim kinh hồn bạt vía.
Ám sát Hoàng đế là đại tội tru di cửu tộc, một khi chuyện này bại lộ, dù bà là Thái hậu cũng không giữ được tính mạng, thậm chí thanh danh phẩm hạnh cả đời cũng tiêu tan.
''Hừ! Ai có thể đảm bảo không có sai sót? Nhưng ta làm việc sẽ cẩn thận'' Triệu Trinh Thuyên đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.
''Nàng còn chưa biết, ta đã ám sát hắn một lần, nhưng mạng hắn thực sự lớn, người của ta tổn thương hắn nặng như vậy mà vẫn chưa chết, thật sự là xúi quẩy'' Triệu Trinh Thuyên thuần thục kéo thảm trên giường qua, động tác quen thuộc thân mật.
''Huynh từng ám sát một lần?'' Thái hậu kinh ngạc, đôi mắt tang thương trừng lớn.
''Không phải sao? Ta phải chờ hắn tiếp tục lớn mạnh à?'' Triệu Trinh Thuyên cáo già, trong đôi mắt lóe ra hung tàn độc ác.
''Ra tay khi nào, sao ta không biết? Không phải huynh nói có bất kỳ hành động nào cũng đều thương lượng với ta sao?'' cảm xúc của Thái hậu đột nhiên kích động.
''Đừng sợ!''
Triệu Trinh Thuyên duỗi cánh tay dài ra nắm lấy vai Thái hậu, vỗ vỗ như trấn an.
''Sai sót lần đó không tính là sai sót, không ai biết là người của ta, ta cũng không thật sự muốn gϊếŧ hắn, chỉ là thăm dò thực hư mà thôi''
Nói một tràng mây trôi nước chảy, Thái hậu đương nhiên sẽ không biết Triệu Trinh Thuyên đang gạt bà, rõ ràng liều mạng muốn ám sát, còn ở đây giả bộ thiện tâm.
''Trinh Thuyên, huynh không biết đâu, Hoàng đế hắn khó đối phó thật, ta sống trong cung nhiều năm như vậy, không ai hiểu rõ hơn ta, lòng dạ hắn bây giờ rất sâu, bày mưu tính kế, đã sớm không đơn giản như huynh nghĩ, hắn thay đổi rất nhiều, ngay cả ai gia cũng không đoán được tâm tư của hắn''
''Thật à!'' Triệu Trinh Thuyên cười châm chọc.
''Vậy ta ngược lại muốn xem thử, là tiểu Hoàng đế hắn lợi hại hơn, hay lão phu mưu tính sâu xa hơn''
''Huynh...Trinh Thuyên, lời ai gia khuyên huynh đừng không để trong lòng'' Thái hậu tràn đầy lo lắng.
Triệu Trinh Thuyên lại trấn an bà: ''Không cần phải lo, bên ngoài cứ giao hết cho ta, nàng cứ làm Thái hậu cho tốt, chờ ngày ta vào cung đón nàng''
''Trinh Thuyên...''
Thái hậu thâm tình chân thật, Triệu Trinh Thuyên không từ chối ai.
Hai người đang lúc tình ý rả rích, Nhạn Thu bỗng đưa tin tức đến.
''Thái hậu nương nương, Hoàng thượng hồi cung''
Trong lòng yên lặng thật lâu, rốt cuộc Triệu Trinh Thuyên phá cỡ yên tĩnh.
''Tiểu tử khá lắm, coi như hắn lớn mạng!''
Ông ta đập một cái lên bàn gỗ tử đàn khắc hoa, dọa Thái hậu giật mình, sau đó thở phào một hơi.
''Huynh làm việc sao cứ như đứa trẻ ba tuổi vậy, lỗ mãng''
''May là Hoàng đế bình an trở về, một khi Hoàng thượng xảy ra chuyện, sợ là trong cung sẽ đại loạn, đến lúc đó không biết phải chết bao nhiêu người?''
''Một khi xảy ra chuyện, ta sẽ khống chế toàn bộ cục diện, Vãn Cầm, không phải nàng đã nói muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau sao?''
''Ai gia có nói, nhưng ai gia không muốn mất mạng!'' Thái hậu có chút tức giận.
''Được Được Được, Vãn Cầm, sau này ta đều nghe theo nàng được không? Nghĩ lại nàng luôn ở trong cung, đúng là hiểu nhiều hơn ta''
Hai người lục tục nói vài câu, thương lượng một số chuyện, liền nói tạm biệt nhau.
Tận mắt nhìn bóng lưng Triệu Trinh Thuyên biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Thái hậu kéo tay Nhạn Thu: ''Nhạn Thu, ngươi hiểu cho ai gia, con đường này quá khó khăn, khó đến mức sơ ý một chút liền rơi vào chỗ vạn kiếp không ngóc đầu lên được''
''Nương nương, nô tỳ không sợ, nô tỳ cả đời này đều đi theo người, sống là người của người, chết là ma của người''
''Nhạn Thu...''
...
Chiêu Dương Cung.
Triệu Nguyên Cấp ôm Diệp Tư Nhàn trở về, đưa nàng đặt lên giường bên cạnh Ngự thư phòng nghỉ ngơi.
Tẩm điện lớn nhưng trống trải, đốt lò sưởi mùa đông cũng không ấm bằng phòng nhỏ, Diệp Tư Nhàn thích nhất là ở gian phòng nhỏ nhắn tinh xảo này, uống chút trà, đọc sách.
Ban đêm gió mát, Triệu Nguyên Cấp không nỡ hành hạ nàng, trực tiếp ôm nàng đưa tới đó.
Sắp xếp cung nữ hầu hạ thật tốt, Triệu Nguyên Cấp quay người đi vào Ngự thư phòng.
Đang định xử lý đống tấu chương chồng chất, lại thấy Phùng an Hoài vội vàng vào cửa, trình báo một tin tức trọng đại.
''Hoàng thượng, Kinh thành xảy ra chuyện rồi, có một đám người bịt mặt xông vào đám đông, đặc biệt sát hại các đôi phu thê trẻ tuổi, chỉ trong nửa canh giờ đã có bốn năm cặp gặp bất trắc''
''Cái gì?!''
Vẻ mặt Triệu Nguyên Cấp lạnh lẽo, cũng không thèm đoái hoài đến phê duyệt tấu chương trên tay.
Danh Sách Chương: