''Ngươi nữ nhân độc ác'' con mắt của Tống thị như muốn toát ra lửa.
''Ngươi cũng chỉ ỷ vào Hoàng thượng sủng ái, không coi ai ra gì, ta là mẹ đẻ của Công chúa, ngươi dám làm gì ta?''
Tống thị như con thú sắp chết giãy dụa, chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không rõ bản thân đang nói gì.
''Nếu không phải là nể mặt Công chúa, Tống thị, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ để ngươi sống đến giờ sao? Đừng nói nữa, trong hai thứ này người mau chọn đi''
Diệp Tư Nhàn rất phách lối.
Nói ra còn khiến bản thân giật mình, lúc trước nàng là tiểu cô nương đơn thuần ngay cả giẫm chết một con côn trùng cũng thấy sợ.
Không ngờ vào cung hai ba năm còn dám gϊếŧ người, còn thúc giục người ta chết nhanh lên một chút, chậc chậc....
''Ta biết ngươi không muốn chết, nhưng ai bảo ngươi hại ta làm gì?''
''Nếu ngươi không chết, ai biết sau này ta còn bệnh gì nữa, là ôn dịch hay là bệnh điên?''
''Không phải ta...'' Tống tần bỗng nhìn qua nàng.
''Không ngươi thì ai? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?'' Diệp Tư Nhàn ngồi bên giường cảm thấy buồn cười.
Nàng không chút kiên nhẫn, vung tay lên cho hay tiểu thái giám lôi Tống thị tới, chuẩn bị nhét rượu độc.
Tống thị giãy dụa: ''Các ngươi dám, ta là sủng phi của Hoàng thượng, ta là Dung phi nương nương, ai cho phép các ngươi làm như vậy!''
''Diệp Tư Nhàn, trước mặt Hoàng thượng ngươi giả vờ vô tội, sau lưng thì độc ác như vậy, ngươi không sợ Hoàng thượng biết sao?''
Diệp Tư Nhàn bị chọc cười: ''Sao cơ?''
Nàng chậm rãi bước tới, hơi cúi người: ''Ngươi nghĩ Hoàng thượng ngài ấy còn chưa biết sao? Vậy ngươi đánh giá thấp Hoàng thượng quá rồi''
''Ra tay đi!''
Nàng ngồi dậy nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ phất tay liền đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng Tống thị tâm tê liệt phế kêu to: ''Không phải ta, Diệp Tư Nhàn, ta là oan uổng!''
''Diệp thị, ngươi thật là ác độc, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi....ư ưʍ....''
Thanh âm ngày càng nhỏ, đứt quãng, nhanh chóng bị chôn vùi trong đống âm thanh giãy dụa dữ tợn.
Yết hầu nàng ta rất nhanh sặc máu, máu chảy ra từ thất khiếu đen nhánh ngã trên đất, trút hơi thở.
Hái tiểu thái giám nghiêm chỉnh canh bên cạnh, một mực chờ đến tắt thở mới ra ngoài bẩm báo.
''Diệp quý nhân, người đã đi rồi''
''Biết rồi''
Diệp Tư Nhàn không chút gánh nặng nào trong lòng, rời đi.
Có lẽ đây chính là một loại trưởng thành, nếu không bị trúng độc, không đứng giữa sự sống và cái chết, không có mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc bị đuổi khỏi cung ở trong viện nhỏ, suýt chút mất mạng.
Thì chén rượu độc này nàng tuyệt đối không đi đưa.
''Tống thị, là ngươi không chịu buông tha cho ta trước!'' nàng cười khẩy tăng tốc bước chân, nhanh chóng biến mất trên đường cung.
...
Tin tức Tống thị mưu hại cung phi bị xử trí truyền khắp hậu cung, chúng thi tần thổn thức, cảm thán nữ nhân rụt rè luôn đi ở phía sau hàng tú nữ lúc trước, nay đã trở nên ác độc thủ đoạn như vậy.
''Cũng may ta không đắc tội cô ta, thủ đoạn ác độc như vậy sau này ta không dám trêu chọc''
''Lúc trước chỉ là Thải nữ nhỏ nhoi như sâu bọ, thế mà cũng có ngày hôm nay, sau này chúng ta nên tránh xa ra một chút''
Trong Tây Hà Cung mấy Tài tử thừa dịp Hứa quý phi vắng mặt ghé vào nói chuyện huyên thuyên.
Chúng Mỹ nhân Yêu Nguyệt Cung cũng không khá hơn.
Người khác còn có thể, chỉ có Dương mỹ nhân sợ hãi đến mức xụi lơ trên giường, không dám ra ngoài.
''Xảo Trúc, ngươi có nghe ngóng được không, trước khi chết Tống thị có khai ta ra không?!'' nàng rướn người dậy sắc mặt sợ đến trắng bệch.
Thần sắc Xảo Trúc hoảng sợ đi vào cửa, vỗ ngực: ''Tiểu chủ, nô tỳ không có nghe ngóng được, hai tiểu thái giám mà Diệp quý nhân dẫn theo là người trong cung Hứa quý phi, miệng cực kỳ kín, cho bao nhiêu bạc cũng không cạy ra được!''
''Vậy làm sao bây giờ? Đây chẳng phải là ta cũng tiêu rồi sao?'' Dương mỹ nhân sợ đến tâm thần đại loạn.
''Tiểu chủ người đừng hoảng hốt, hay là ngày mai đến cung của Quý phi nương nương tìm kiếm tin tức, Diệp quý nhân cũng chỉ cao hơn người một cấp, không có chứng cứ xác thực, nàng ta không dám làm gì người đâu!''
Xảo Trúc nói trúng tim của Dương mỹ nhân, nàng liên tục gật đầu.
''Phải, phải, tất cả chứng cứ đều hướng tới Tống thị, Diệp Tư Nhàn không có chứng cứ, phải, phải rồi, ta không được hoảng''
Dương mỹ nhân ngồi thẳng người ổn định tinh thần, trong miệng lầm bầm lải nhải an ủi bản thân.
Thực tế, Diệp Tư Nhàn cũng không biết mấy chuyện vặt này của Dương mỹ nhân.
Nàng chỉ biết là Tống thị muốn hại chết mình, ước chừng là do chuyện lúc trước khiến Tống quý nhân vẫn ôm hận nàng, cho nên một lòng chỉ lo đối phó Tống thị.
Nếu không phải do động tác tiếp theo của Dương mỹ nhân, nàng thật cũng không biết Dương mỹ nhân cũng liên lụy trong đó.
Đáng tiếc.
Dương mỹ nhân sợ người ta không biết, khi thì chạy tới chỗ Hứa quý phi nghe ngóng tin tức, khi thì lại lôi kéo nàng tới Ngự hoa viên, âm thầm thăm dò nàng.
Cảm giác kia tự như là sợ nàng biết, lại sợ nàng không biết.
Diệp Tư Nhàn như nhìn thằng hề nhảy tới nhảy lui đột nhiên không muốn truy cứu, giữ lại một người như vậy trong cung xem kịch cũng rất tốt không phải sao?
...
Chuyện của Tống thị cứ vậy kết thúc.
Tết Đoan Ngọ cũng sắp đến, trong cung bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho tết, rượu hùng hoàng, bánh chưng, lá ngải vân vân.
Hứa quý phi nắm quyền trong tay, quản lý trật tự rõ ràng.
Chúng phi tần ngoại trừ đôi khi bàn tán việc Diệp quý nhân trở nên ác độc thì chính là trông mong Hoàng thượng sớm ngày trở về.
Chỉ cần trở về là sẽ có cơ hội, dù sao cũng tốt hơn là cách xa ngàn dặm.
Trong Cẩm Tú Hiên vô cùng náo nhiệt, Viên Nguyệt đem rượu hùng hoàng vẩy vào các ngõ ngách và cổng cung, vừa vẩy vừa niệm niệm, đại ý là vận rủi mau đi, vận may nhanh tới các thứ.
Xảo Yến thì vội vàng treo túi thơm đốt lá ngải.
Diệp Tư Nhàn buồn chán đi lòng vòng trong Cẩm Tú Hiên, chợt nhớ tới Triệu Nguyên Triệt nói tiết Đoan Ngọ ở Kinh thành náo nhiệt, bảo nàng qua tiết Đoan Ngọ hẳn vào lại cung.
''Lúc đó chỉ một lòng muốn nhanh chóng vào cung tìm Tống thị báo thù, ta cũng quên béng cái này'' Diệp Tư Nhàn cười khổ.
''Tiểu chủ, Hoàng thượng không ở Kinh thành, người thân là cung phi cũng không thể tùy ý xuất cung, càng đừng nhắc tới chuyện cùng Lục Vương gia ăn tết Đoan Ngọ''
Viên Nguyệt khuyên.
''Thuần Tiểu Vương gia tuổi còn nhỏ không cần tránh hiềm nghi, nhưng Lục Vương gia nhất định phải giữ khoảng cách''
Lúc trước Lục Vương gia giúp tiểu chủ truyền máu cứu mạng, Hoàng thượng ngoài miệng không nói gì nhưng ai biết trong lòng có ngại hay không.
Loại chuyện này sau này phải tránh hẳn đi.
''Biết rồi biết rồi, ta ngoan ngoãn đợi trong Cẩm Tú Hiên không đi đâu hết, được chưa?''
''Tiểu chủ biết là tốt rồi, người nói vậy nô tỳ yên tâm'' Viên Nguyệt thở phào.
Trong cung xem như sóng yên biển lặng, còn Tín Sơn...
Chạng vạng tối trước tiết Đoan Ngọ, Hoàng hậu lễ Phật ở Phật đường, nghĩ đến Hoàng thượng lúc này đang ở nơi nào tại Giang Nam.
Trong lòng nàng như mất thứ gì.
Nghe nói bây giờ trong cung vẫn là Diệp quý nhân được sủng ái nhất, tâm tình lại phiền loạn, tay lần tràng hạt cũng hơi run lên.
Bất tri bất giác hồi lâu, mới phát hiện thời gian đã trôi qua, nàng nhẹ nhàng đứng dậy từ Phật đường quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đột nhiên trông thấy trước cửa sổ đối diện phòng có một bóng người màu đen, chớp mắt tiến vào cửa sổ biến mất không thấy gì nữa.
''Ai đó?''
Hoàng hậu hoảng sợ lảo đảo, định thần nhìn lại hết sức sửng sốt.
''Đó là...gian phòng của Thái hậu mà?''
Danh Sách Chương: