''Là một nữ tử che mặt, nàng ta cầm ngân phiếu đến tìm hạ quan, nói nếu như ngoan ngoãn làm theo, ngân phiếu này đều sẽ là quả hạ quan, nếu như không làm theo, người nhà của hạ quan khó giữ được tính mạng, Lục Vương gia, hạ quan cũng là bị buộc bất đắc dĩ...''
Thái y kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập, răng cửa đều rơi mất, nói chuyện hở ra, Triệu Nguyên Triệt rất cố gắng mới có thể duy trì vẻ mặt nghiêm túc.
''Cho nên ngươi căn bản không biết là ai, chỉ có một bức thư cầu cứu của người nhà và một đống ngân phiếu?''
Triệu Nguyên Triệt cầm ngân phiếu và thư nhà trong tay, không tin nổi nhìn thêm một lần, trong khinh thường còn có nghi hoặc.
'Sao trên đời lại có người ngu như vậy, thế mà lại tin tưởng loại mánh khóe này, còn vì nó mà bán mạng'
''Ngươi biết không, nếu như bị diệt khẩu, ngươi ngay cả chết trong tay ai cũng không biết?''
''Vương gia cứu mạng, hạ quan có mẹ già tám mươi tuổi, con bảy tuổi, hạ quan không muốn chết'' thái y kia chật vật nằm trên đất dập đầu cầu tình.
''Ngươi sợ chết như vậy, chẳng trách người khác tìm tới ngươi'' Triệu Nguyên Triệt ghét bỏ sải bước rời đi.
Thư nhà không có tác dụng gì, chỉ có thể thăm dò nguồn gốc của ngân phiếu.
Y phân phó thuộc hạ cầm ngân phiếu đến tiền trang, thẩm tra đối chiếu người đã gửi bạc.
Mình thì phái người khác đi tìm người nhà của thái y, nếu thật sự bị bắt, cũng là một đầu manh mối, bất quá tỉ lệ cao là lừa gạt.
Hiện tại hoàng cung sớm đã khác biệt rất nhiều, cung phi muốn vươn tay ra khỏi cung gần như không có khả năng.
Đồng dạng, ngoài cung muốn nhúng tay vào trong cung cũng là chuyện viễn vông.
Triệu Nguyên Triệt rút ra một quyển sách từ trên giá, ngồi trên giường cạnh cửa sổ dài, tựa lên khuỷu tay nhắm mắt dưỡng thần.
Cùng lúc đó ở hậu viện.
Lão đại phu của Hồi Xuân Đường cùng Kim lão đại phu của Thiên Kim Đường hợp sức sử dụng thuật châm cứu và đường uống khiến độc tố trong người Diệp Tư Nhàn bị ép ra đầu ngón tay.
Sau đó lấy ngân châm ra, nhẹ nhàng đâm vào đầu ngón tay sưng tím, máu đen đặc thuận theo đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống.
Mắc đen ngày càng nhạt, sắc mặt vàng như nến biến thành màu đen dần dần tái nhợt.
''Giải được độc rồi sao? Tiểu chủ của chúng ta khi nào tỉnh lại?'' Viên Nguyệt sốt ruột.
''Máu độc đã ra được bảy tám phần, trong cơ thể còn lại một số độc tố không đủ đế trí mạng, chỉ là....vì thiếu máu, bây giờ cô ấy hết sức yếu ớt, không biết có thể gắng gượng được hay không'' Kim lão đại phu sắc mặt nghiêm nghị.
Đều là độc tố có hiệu quả nhanh chóng nhất, trúng độc nặng như vậy cứ nhân theo cấp số cộng, còn có thể kiên cường sống đến bây giờ, Kim lão đại phu nhịn không được nhìn tiểu cô nương này với con mắt khác.
Cho dù không biết thân phận của Quý nhân, ông ấy cũng có thể đoán, nàng không giống với các nữ tử được nuông chiều ở khuê phòng đại viện.
Thầy thuốc mang tấm lòng của cha mẹ, hy vọng đứa nhỏ kiên cường này có thể gắng gượng vượt qua được.
Viên Nguyệt ngồi phich bên giường khóc lóc ầm ĩ, miệng kêu lên đứt quãng, chủ tử nếu xảy ra chuyện gì ta cũng không sống được.
Ngay cả Xảo Yến không giỏi ăn nói cũng ngồi một bên vừa rưng rưng nước mắt vừa thổi lò nấu thuốc.
Kim lão đại phu không đành lòng, vuốt vuốt chòm râu hoa râm.
''Nếu Quý nhân có thể gắng gượng qua đêm nay, ngày mai có thể hạ sốt tỉnh lại, mạng này gần như sẽ được cứu''
''Thật sao?'' Viên Nguyệt giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.
Lão đại phu bên cạnh âm thầm lắc đầu: Thiếu nhiều máu như vậy, không phải một buổi tối là có thể vãn sinh.
Nhưng bọn họ là đại phu, cũng không thể đả kích hi vọng của bệnh nhân.
Màn đêm buông xuống, Viên Nguyệt canh giữ bên giường một mực không chịu chợp mắt.
Xảo Yến không nói câu nào thức cùng nàng, chút chút lại đổi khăn, chút chút lại lau người, vì để hạ nhiệt, cũng là vì để chủ tử dễ chịu hơn, mong có thể sống sót.
Đáng tiếc dù có làm vậy thì tin xấu cũng không buông tha các nàng.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Tư Nhàn không chỉ không hạ sốt, toàn thân ngược lại còn nóng hơn trước, gương mặt vốn tái nhợt không chút huyết sắc bị thiêu đến đỏ bừng, bờ môi đều khô nứt.
Hôn mê sâu, hai mắt nhắm nghiền hô hấp dồn dập, tình huống hết sức nguy cấp.
''Không được rồi, cô ấy quá suy yếu, vẫn không chịu nổi độc tố trong người'' sợi râu màu hoa râm của Kim đại phu có chút run run.
''Vậy làm sao bây giờ? Làm sao đây? Đại phu, ngài cứu lấy tiểu chủ của chúng tôi đi, nàng là chủ tử tốt nhất trong cung, chưa từng đánh mắng nô tài, trong lòng nàng ấy luôn coi ta như tỷ muội, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy, nàng ấy chết rồi, ta cũng không sống nổi''
Viên Nguyệt liều mạng dập đầu, dương như chỉ cần mình đủ thành tâm thì có thể lấy mạng đổi được mạng cứu tiểu chủ.
Xảo Yến không giỏi ăn nói, chỉ có thể dập đầu theo.
Trán hai người nhanh chóng xanh tím, rươm rướm máu.
''Biện pháp duy nhất chính là dịch huyết chi thuật''
Kim lão đại phu còn chưa dứt lời, Viên Nguyệt và Xảo Yến tranh nhau duỗi tay ra.
''Dùng máu của ta đi''
''Không, dùng cũng ta đi, ta vốn dĩ làm việc nặng, thân thể khỏe mạnh, ta có thể chịu được''
''Hai vị cô nương không cần tranh giành, dùng máu của ai vẫn phải nhìn xem máu có tương thích hay không, nếu như tương khắc thì không thể dùng linh tinh''
''Đại phu chúng tôi không hiểu gì cả, ngài nói gì thì là vậy, chỉ cần có thể cứu tiểu chủ của chúng tôi thì liên lụy đến tính mạng cũng được, ngài nhanh lên một chút đi''
Thấy tiểu chủ hô hấp ngày càng gấp, toàn thân nóng hổi, nửa phút cũng không đợi được nữa.
Lão đại phu mở hòm thuốc tối qua đã cho người đưa tới, lấy ra dụng cụ thay máu.
Một bộ ngân châm và ống mềm trong suốt, đây là ông ấy bỏ ra số tiền rất lớn mua từ y sư Tây Dương, còn đặc biệt nghiên cứu phương pháp thay máu.
Trước tiên ông ấy lấy mấy giọt máu của Diệp Tư Nhàn, sau đó lần lượt lấy máu của từng người Viên Nguyệt và Xảo Yến, kết quả phát hiện máu của hai người đều không phù hợp.
''Đều không được''
Lại thử một chút của mình, thậm chí của một vị đại phu khác vẫn không được.
''Trùng hợp vậy sao? Người bình thường rất nhanh sẽ tương thích mà, vị cô nương này...''
''Ở đâu còn người, kêu đến thử hết, cô ấy chịu không nổi nữa đâu'' Kim đại phu đưa ra cảnh cáo.
Viên Nguyệt sợ hãi lao ra ngoài, như con ruồi không đầu chạy tới tiền viện.
Triệu Nguyên Triệt cầm quyển sách định ra ngoài rừng trúc trước Thư phòng hít thở không khí, liền gặp Viên Nguyệt chật vật bẩn thỉu.
Hai bên đối mặt, Viên Nguyệt xông lên quỳ bịch xuống đất.
''Lục Vương gia, cứu mạng, tiểu chủ của chúng nô tỳ cần máu...''
Triệu Nguyên Triệt nghe vậy sững sờ, tiếp sau đó nhấc vạt áo bước nhanh như bay.
...
Thử máu xong, Kim đại phu nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Triệt.
''Máu của người vừa vặn tương thích, có thế bắt đầu truyền máu''
''Phù'' Viên Nguyệt thờ phù nhẹ nhõm, mắt tối sầm lại xụi lơ trên đất.
Kim đại phu đem ngân châm vừa dài vừa thô cắm vào mạch máu của Triệu Nguyên Triệt, huyết dạ đỏ thắm khỏe mạnh theo đường ống nhỏ dài trong suốt chậm rãi rót vào trong người Diệp Tư Nhàn.
Dường như giữa cái hè nóng bức đổ xuống một trận mưa rào, lại giống đỉnh núi nghìn năm chảy xuống một dòng suối trong.
Thân thể nóng hổi dần ôn nhận, sắc mặt ửng hồng cũng dẫn khôi phục bình thường.
Mà tất cả những thứ này, đều trả giá bằng sắc mặt ngày càng tái nhợt của Triệu Nguyên Triệt.
Truyền máu xong, nhoáng một cái thân thể suy yếu của Triệu Nguyên Triệt vừa vặn ngã xuống sát bên cạnh mặt của nàng.
Mùi thuốc thơm nhàn nhạt nháy mắt quanh quẩn chóp mũi, y kìm lòng không được chăm chú nhìn gương mặt trắng noãn như ngọc kia.
Lông mi dài đậm, đôi môi hơi tái nhợt, chóp mũi hơi vểnh lên, yên ổn nằm ngủ, bình thản như thời gian cũng dừng lại.
''Diệp quý nhân...''
Danh Sách Chương: