Đã sang năm, sơn thủy gì cũng đã dạo qua hết, Diệp Tư Nhàn bắt đầu trông mong Hoàng thượng trở về.
Tới gần tết Nguyên Tiêu, Diệp Tư Nhàn ngồi trên giường dài trước cửa sổ tẩ điện, cách cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
''Ngươi nói xem, Hoàng tượng bây giờ thế nào rồi? Sao ngay cả một lá thư cũng không thấy''
''Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, tất nhiên không có thời gian lo nghĩ tới tiểu chủ, huống chi bây giờ người còn đang 'bệnh' ở trong cung, càng không nên đi đi về về để truyền tin, người chỉ cần biết trong lòng Hoàng thượng luôn che chở cho người, an tâm chờ Hoàng thượng trở về là được rồi'' Phương Liên giúp nàng khoác thêm áo choàng.
Diệp Tư Nhàn lại lắc đầu, luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, giống như là có người chiếm lấy đồ của nàng vậy.
''Ngài ấy là vì vị mỹ nhân phương nam giữ chân, ta nghe nói mỹ nhân ở Lĩnh Nam dịu dàng hơn Giang Nam chúng ta, giống như suối nước nóng vừa nhu vừa ấm.'' Trong lòng nàng chua xót.
Phương Liên không nhịn được cười: ''Người trách oan cho Hoàng thượng rồi, theo nô tỳ biết, Hoàng thượng của chúng ta đăng cơ ba năm, trong lòng chỉ có bách tính, người trong thiên hạ cũng khen mà minh quân mà''
Diệp Tư Nhàn lòng rối như tơ vò, nàng mặc kệ minh quân gì đó, thiên hạ bách tính gì đó, người này là vị hôn phu của nàng, nếu hắn chết đi rồi, mình phải thủ tiết cả đời, lại không thể tái giá.
Nếu hắn và những nữ nhân khác thích nhau hơn, không sủng ái mình, nàng sẽ bị người ta bắt nạt, không có sức chống trả.
Diệp Tư Nhàn càng nghĩ tâm càng loạn.
Mẫu thân đã nói với nàng, trong cung không phải chỗ tốt, một nam nhân có nhiều nữ nhân như vậy, làm sao có thể chia hết.
Mẫu thân còn nói, thấy bất bình phải lên tiếng.
''Nhưng dưới minh tranh ám đấu, có bao nhiêu người sẽ thắng?''
Đêm đó Diệp Tư Nhàn ngủ cực kỳ không ngon, ngay cả nằm mơ cũng miên man suy nghĩ, nàng làm thế nào cũng nghĩ tới chuyện nhắc đêm hôm trước, thế mà lại thành sự thật.
Lúc tỉnh lại, Diệp Tư Nhàn gọi Phương Liên đến múc nước rửa mặt, gọi mấy lần không thấy trả lời, nàng lặng lẽ xuống giường đi ra gian ngoài, đang định mở cửa.
Đã thấy Phương Liên cùng một tiểu thái giám lạ mặt đứng dưới hiên nói nhỏ gì đó, sắc mặt tiểu thái giám vẫn tốt, sắc mặt Phương Liên ngược lại thay đổi liên tục.
''Thật sao? Hoàng thượng thật sự mang về một nữ tử?''
''Còn có thể là giả sao? Dân chúng dưới núi đồn ầm lên rồi, Hoàng thượng ngự giá ba ngày sau liền vào kinh thành, đến lúc đó các ngươi sẽ biết'' tiểu thái giám kia nói chắc nịch.
''Nhưng còn vị chủ nhân này của chúng ta phải làm sao bây giờ?'' Phương Liên than thở.
Thân là cung nữ Chiêu Dương Cung, Phương Liên hầu hạ qua muôn hình muôn vẻ tần phi, chỉ có Diệp tiểu chủ là tính tình tốt nhất, không có chỗ dựa, tính tình thẳng thắn.
Hơn nửa tháng ở chung với nhau, nàng bất giác nghĩ thay cho tiểu chủ.
Lúc trước Hoàng thượng bí mật đưa tiểu chủ tới, hai ngươi nhu tình mật ý như vậy, nhưng chỉ chớp mắt bên cạnh Hoàng thườn lại có người mới.
Cửu ngũ chí tôn làm cái gì cũng đúng, nhưng tiểu chủ nàng vô tội mà?!
...
Diệp Tư Nhàn yên lặng trở lại giường, chậm rãi co thân thể lại, nhắm chặt mắt.
''Tiểu chủ? Tiểu chủ người dậy đi'' Phương Liên tiến đến gọi nàng rời giường.
Diệp Tư Nhàn như thường ngày, múc nước rửa mặt, rửa mặt xong thì ăn cơm, ăn xong ra ngoài núi hành cung đi một vòng.
Nàng vẫn cười cười nói nói, hái hoa hái cỏ, thậm chí còn cứu được một con chim gãy cánh, ngay cả Phương Liên cũng không phát hiện ra điểm bất thường.
Nàng vốn định chủ động nói ra, nhưng mở miệng ra rồi lại không đành lòng, lại nuốt lời định nói xuống.
Trong đêm, hầu hạ Diệp tiểu chủ ngủ, Phương Liên ôm y phục đã thay ra của tiểu chủ rời đi.
Ánh trăng ở Minh Sơn đặc biệt trong trẻo, chiếu vào trên hành lang hành cung giống như đổ một lớp băng sương lên đất.
Phương Liên chấp tay trước ngực đứng trên bậc thềm ngọc: ''Hi vọng sự tình tình không như lời đồn, hi vọng Hoàng thượng và tiểu chủ vẫn tốt đẹp''
Thời khắc này nàng không thể nào ngờ được, người trong chăn bên này đã sớm lệ rơi đầy mặt.
''Mẫu thân, người nói đúng, nương nương trong cung thật không dễ làm''
Đêm trước khi rời nhà, cha mẹ và ca ca đều không nỡ, vẫn là mẫu thân vừa khóc vừa cười nói: ''Làm nương nượng trong cung nào có dễ làm như vậy, Nhàn Nhàn của chúng ta đi một lát nhất định sẽ quay về thôi''
Nàng hiện tại, muốn về nhà.
Trước kia ở trong cung không sợ trời không sợ đất, bây giờ ngược lại là rất sợ.
Buồn cười là nàng thậm chí không biết mình đang sợ cái gì, là sợ chết, hay là sợ mất đi hắn?
...
Giờ khắc này, cũng có khối người trong cung không ngủ được.
Các nàng đến từ các gia tộc khác nhau từ nam tới bắc, lại gánh trên mình sứ mệnh giống nhau, đó chính là sinh Hoàng tử, tranh Thái tử, làm Hoàng hậu, làm rạng rỡ tổ tông, vinh quang gia tộc.
Thế nhưng là hiển nhiên mỗi người các nàng đều hoàn toàn chẳng ra sao cả.
Chu là sinh Hoàng tử như Hứa quý phi, cũng bất quá là một câu của Hoàng thượng đã tùy ý cướp đi hài tử bên cạnh nàng.
Trên con đường này có quá nhiều trở ngại, vừa đánh ngã một tên Diệp Tư Nhàn, lại tới thêm một người khác.
Ngày hôm sau lúc thỉnh an, cung Tê Phượng của Hoàng hậu như ong vỡ tổ, đúng như dự đoán.
''Hoàng hậu nương nương, tin tức này có chính xác không? Hoàng thượng đích thân truyền lời sao?''
''Nữ tử đó xuất thân thế nào, sao Hoàng thượng đột nhiên...''
''Hoàng hậu nương nương, nữ nhân không rõ lai lịch như vậy, thật sự sẽ vào hậu cung sao?''
Các nàng bàng hoàng, sợ hãi, không hề giống lúc bình thường các nàng khoe khoang sủng ái.
''Tin tức là thật, chỉ là Hoàng thượng vẫn chưa lên tiếng nói bổn cung sắp xếp cung điện, tình huống cụ thể như thế nào còn chua biết, các ngươi đừng cứ nháo nhào lên, nghe gió thành mưa''
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên phượng vị, mắc cho bên dưới xì xào, nàng sừng sững bất động.
Dù có thêm một trăm người, nàng vẫn là Hoàng hậu như thường, nói không chừng người mới đến biết điều, còn có thể giúp nàng và Hoàng thượng gương vỡ lại lành.
Hoặc tệ nhất là một Diệp tài tử khó đối phó khác mà thôi, có sự uy hiếp gì đối với phượng vị của nàng đâu.
''Hoàng hậu nương nương, chúng thần thiếp đương nhiên là gấp gáp rồi'' Hoa quý nhân suýt khóc.
''Mới hạ được một Diệp tài tử, lại xuất hiện một nữ tử thần bí, tỷ muội chúng ta tiến cung nửa năm còn gặp qua Hoàng thượng mới được có vài lần''
''Hoa quý nhân không phải được sủng lắm sao?''
''Đúng đấy, người nên khóc là chúng ta mới phải...'' mấy Mỹ nhân nghẹn ngào.
Hoa quý nhân xấu hổ không thút thít nữa, trong lòng lại càng chua xót, sao nàng dám nói Hoàng thượng gần như không có chạm vào nàng hay sao?
Lần nào cũng nói mệt mỏi muốn đi nghỉ sớm.
Cứ theo đà này, bao giờ nàng mới có thể mang thai Hoàng tự.
''Được rồi, nhìn xem các muội thành cái thể thống gì rồi?'' Hoàng hậu mất kiên nhẫn.
''Hoàng thượng ngự giá ba ngày nữa hồi cung, các muội nhịn thêm một chút, chuyện chưa chắc sẽ như vậy, đừng vội dọa bản thân''
''Cũng nên chờ chuyện có kết luận rồi mới nghĩ biện pháp, huống chi Hoàng thượng chưa từng muốn vứt bỏ các muội?'' Hoàng hậu xoa thái dương, biểu thị bản thân khó chịu, không có gì thì giải tán đi.
Chúng phi tần đành phải mặt buồn rười rượi cáo lui.
Lúc rời đi, có người ống tay áo đều nhăn nheo cả, có thể thấy được các nữ nhân quả là như gặp phải đại dịch.
Ba ngày sau, hậu cung như ong vỡ tổ, cơ hồ tất cả cung phi đều quăng chén trà, đều nổi giận, đều đang đánh mắng hạ nhân.
Ngược lại Bạch quý nhân coi như khí định thần nhàn: ''Theo ta thấy...chuyện không đơn giản như vậy''
Ánh mắt nàng nhìn về hướng Cẩm Tú Hiên, trong con ngươi mang ý cười nhàn nhạt.
Danh Sách Chương: