Cung Tê Phượng.
Diệp Tư Nhàn quỳ trên đất, Tôn tài tử đã được mấy tên thái giám cứu lên đưa về Tây Hà Cung.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên phượng vị, Hứa quý phi và Tống tần, Tống quý nhân ngồi bên cạnh, sắc mặt mọi người đều nghiêm túc.
''Rốt cục là xảy ra chuyện gì, các ngươi cãi nhau chưa đủ bây giờ đánh nhau luôn sao?'' Hoàng hậu uy nghiêm liếc nhìn xuống dưới.
''Hồi bẩm nương nương, là thiếp đẩy nàng ấy, nhưng thiếp tuyệt đối không đẩy nàng xuống hồ, là nàng cố ý...''
''Diệp tài tử nói chuyện có lương tâm chút đi, Tôn tài tử không biết bơi, nếu không phải thái giám kịp thời ứng cứu lúc này không chừng đã mất mạng rồi!'' Tống quý nhân tức giận ngắt lời nàng.
Chính là câu nói nàng khiến Diệp Tư Nhàn á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, đang yên đang lành sao Tôn tài tử lại muốn chết.
Hứa quý phi thờ ơ lạnh nhạt hết mấy chuyện ở đây, ban đầu là hôm nay Tống tần tới gọi nàng ta, nàng nói muốn cùng nhau đi trút giận, nhưng không ngờ lại là diễn một vở kịch, cũng coi như làm khó các nàng.
''Diệp tài tử, ban ngày ban mặt mưu hại cung phi, ngươi có biết tội của ngươi chưa?'' Hoàng hậu lạnh giọng hỏi, giọng nói lạnh lẽo vang trong đại điện trống trải.
''Thiền thiếp bị oan, xin Hoàng hậu nương nương minh xét'' Diệp Tư Nhàn bị dọa sợ.
''Vậy ý của ngươi là Tôn tài tử cố ý?'' Hoàng hậu híp mắt.
Diệp Tư Nhàn cúi đầu ngầm thừa nhận, nàng đúng là cảm thấy Tôn tài tử cố ý.
''Hừ!'' Hứa quý phi bỗng nhiên lạnh lẽo cười lên.
''Hay cho một Diệp tài tử, vì để bản thân thoát tội mà cái gì cũng dám nói, ngươi cũng sợ chết như vậy, Tôn tài tử thì không sợ sao?'' Hứa quý phi vuốt ve móng tay mỹ lệ tinh xảo của mình.
Trong lòng Diệp Tư Nhàn tuyệt vọng.
Hứa quý phi và Tống tần vốn không hợp nhau, thế mà lại cùng nhau xuất hiện, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được sự thật, các nàng thì đang mù mắt.
Các nàng ta cố ý.
Vốn dĩ tất cả mọi người chẳng thèm ngó đến kẻ hèn mọn, cũng thành cái đinh trong mắt các nàng, Diệp Tư Nhàn cảm thấy rất nực cười.
''Nếu Diệp tài tử đã nói là có oan tình, bổn cung thân là Hoàng hậu cũng không thể ngồi yên không để ý đến, người đâu, trước tiên cấm túc Diệp tài tử, đợi điều tra ra chân tướng rồi mới tiếp tục định đoạt'' Hoàng hậu vung tay lên, mấy tên thái giám vây tới.
''Hoàng hậu nương nương, nhân chứng vật chứng đều có đủ, còn chưa đủ định tội sao? Chưa diệt trừ nữ nhân ác độc này, tỷ muội tron cung làm sao có thể an tâm mà sống'' Tống tần không cam tâm.
''Tống tần muội muội đừng nói nữa, Diệp tài tử được Hoàng thượng yêu thích nhất, Hoàng hậu nương nương sao dám đắc tội?'' Hứa quý phi cười khẩy đứng dậy.
Trước khi đi lại tặng thêm một câu: ''Muội vẫn nên tới trấn an Tôn tài tử chút đi, bị bắt nạt như vậy còn bị người ta nghi ngờ, đúng là rất ủy khuất!''
''Quý phi tỷ tỷ nói đúng, muội muội đi ngay'' Tống tần không chút khách khí đứng lên, hành lễ qua loa liền đi theo.
Diệp Tư Nhàn ngẩng đầu không thể tin, Hứa quý phi thật sự buông bỏ thù hận, nhưng nàng đâu có đắc tội Tống tần?
Diệp tài tử bé nhỏ vô tội đương nhiên sẽ không biết, chuyện khuê phòng giữa Hoàng đế và Tống tần.
Tống quý nhân cũng đi theo, trên đại điện chỉ còn lại Hoàng hậu và Diệp Tư Nhàn.
''Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự bị oan!''
''Còn không mau đưa đi!'' sắc mặt Hoàng hậu tái xanh, quay đầu không nhìn nàng.
Diệp Tư Nhàn giãy dụa bị mấy tiểu thái giám áp giải về Cẩm Tú Hiên.
''Ầm'' một tiếng đại môn khóa lại, mặc cho bốn người chủ tới bên trong liều mạng đập cửa, cũng không làm gì được.
''Vậy phải làm sao bây giờ, các nàng ấy rõ ràng là ức hiếp tiểu chủ'' Viên Nguyệt tức phát khóc.
''Sao có thể như vậy, Tôn tài tử kia rõ ràng là cố ý tới kiếm chuyện, cô ta cố ý khích ta nổi giận, với lại ta đẩy cô ta là đẩy lên bờ, làm sao cô ta lại ngã huống hồ?'' lồng ngực Diệp Tư Nhàn phập phồng, vô cùng tức giận.
Trong cung sao lại có chuyện như vậy, trước kia chưa từng nghe nói, chẳng lẽ tiểu thư khuê các ở kinh thành đều không nói đạo lý hay sao?
Vốn tưởng rằng người trong cung ăn thịt người đều là do bách tính bịa ra, chẳng lẽ lại là thật?
Hoàng hậu có để mình đền mạng cho Tôn tài tử hay không, nhưng nàng ta cũng đâu có chết.
Càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng suy nghĩ lung tung, Diệp Tư Nhàn bị dọa đến gương mặt trắng bệch, môi cũng tím tái.
''Viên Nguyệt, sao lại như vậy'' tiểu cô nương mười ba tuổi không kiềm được khóc lên.
Chủ tớ bốn người ôm nhau khóc lóc.
Khóc xong Diệp Tư Nhàn thậm chí nghĩ tới chuyện chia tài sản, liệu có nên thông báo cho người nhà biết hay không.
Rốt cục vẫn là Viên Nguyệt lý trí hơn: ''Tiểu chủ chúng ta đừng khóc, Hoàng thượng thích người như vậy, sẽ không đứng nhìn người chết, chúng ta đều tỉnh táo lại chút đi''
''Hoàng thượng thích ta sao? Sao ta không biết'' người nào đó rưng rưng nước mắt.
Không biết cái gì gọi là thích, Hoàng thượng gọi nàng toàn là để làm việc, nào viết chữ, trò chuyện, cuối cùng mệt mỏi nằm ngủ, không phải thích đâu.
...
Diệp Tư Nhàn bị Hoàng hậu cấm túc, đám người hậu cung vỗ tay bảo hay lắm, Chiêu Dương Cung lại một mảnh yên tĩnh.
Triệu Nguyên Cấp vừa phê duyệt tấu chương vừa nghe Lý Hữu Phúc báo cáo.
''Bây giờ Diệp tiểu chủ đã bị giam lại, chờ Hoàng hậu nương nương xử lý''
''Ừm, đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì, đừng để người ta ức hiếp nàng ấy'' nhẹ như mây gió, hắn không thèm ngẩng đầu.
''Hoàng thượng, người không định giải cẩm cho Diệp tiểu chủ?''
''Nàng ấy quá tùy hứng, nói chuyện hay hành động đều không giữ mồm giữ miệng, cũng nên nhận một chút giáo huấn'' ý tứ thực sự là nàng quá đơn thuần, nên cho nàng nếm thử hiểm ác chốn thâm cung, đừng tiếp tục tùy tiện không biết đề phòng người khác.
''Chuyện này giao cho ngươi xử lý, làm không xong thì đừng trở về gặp trẫm''
''Dạ''
Lý Hữu Phúc nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, trong lòng loạn tùng phèo.
Đúng lúc thấy thầy của mình là Phùng An Hoài đi tới, hắn vội vàng kéo người tới bên cạnh xin giúp đỡ.
''Sư phụ người nói một chút xem, ý của Hoàng thượng...'' hắn lặp lại lời của Hoàng thượng, mặt lộ vẻ không hiểu.
''Hoàng thượng đây là bảo ngươi âm thầm bảo vệ tiểu chủ, đừng làm lộ liễu quá mà rước thêm thù oán cho nàng'' Phùng An Hoài ăn đòn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đứng khập khiễng.
''Ngươi vất vả leo tới vị trí Phó tổng quản mà sao vẫn đần như vậy''
Lỹ Hữu Phúc buồn rầu.
Ai trải qua chuyện này, không phải hắn cũng là lần đầu thôi sao, trước đây Hoàng thượng đâu có đối với ai như vậy?
...
Chiêu Dương Cung cả ngày không có động tĩnh, việc này càng khiến hậu cung xác định Diệp tài tử đã thất sủng.
Hoàng thượng bất kể là thế nào cũng sẽ không sủng ái một nữ nhân độc ác không phải sao?
Ngược lại, ở chỗ của Tôn tài tử dần dần náo nhiệt, có phái người tới thăm, có tặng lễ trấn án, liên tục không ngừng.
''Hoàng thượng cũng mặc kệ, Hoàng hậu vậy mà vẫn còn đang do dự, Tống tỷ tỷ nói xem có phải bà ta phát hiện cái gì không?''
''Đừng nói nhảm, chúng ta làm gọn gàng như vậy, không có khả năng có người phát hiện, ngươi trước tiên đi ngủ đi'' Tống quý nhân hơi không kiên nhẫn.
''Tống tỷ tỷ, tỷ đáp ứng muội một chuyện được không?'' Tôn tài tử rướn người đứng dậy.
''Yên tâm, ta sẽ viết thư cho phụ thân của ta, nói ông ấy đề bạt phụ thân ngươi làm chỉ huy'' Tống quý nhân nhịn xuống cảm giác chán ghét.
''Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi'' Tôn tài tử thỏa mãn nằm xuống.
Tống quý nhân khinh thường liếc nhìn qua, nghênh ngang rời đi.
Nàng ta tất nhiên sẽ không viết thư, đường tỷ nói Hoàng thượng không thích người trong cung móc nối với người ngoài cung, nàng sẽ không mạo hiểm.
Nhưng vì để Tôn tài cử dùng tính mạng đem đi cược, nàng vẫn ném ra một lời hứa dụ hoặc nhất.
Danh Sách Chương: