Mục lục
Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc phi cuối cùng cũng đi.

Không phải là vì va vào cột mà chết, mà là lúc ngã sấp xuống đụng phải bụng, hài tử sinh non xuất huyết nhiều nên bỏ mạng.

Lúc các thái y tay đầy máu ra bẩm báo tin tức, trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh không ai nói gì.

Dù là Diệp Tư Nhàn từng có 'quan hệ sống chết' với Ngọc phi hay là Hứa quý phi, Tống tần, bất kể là ai cũng không nói một lời.

Người mới vừa rồi còn sống sờ sờ trước mắt giờ đã một xác hai mạng, vẫn rất khó để tiếp nhận, nói cho cùng cũng không phải là người đáng thương bị thao túng từ nhỏ.

''Được rồi, người đâu''

Triệu Nguyên Cấp ngược lại không hề đồng cảm gì hết, nói cho cùng kết cục như vậy cũng là chính nàng ta chọn, có thời gian thì chi bằng đồng cảm với dân chúng bách tính.

''Dựa theo di ngôn của nàng ta mà làm đi, không cần lập mộ'' Triệu Nguyên Cấp nói xong đứng lên.

Từ đầu đến cuối hắn chưa từng chạm tới nữa nhân này, nàng ta vào cung cũng là kết quả của Lĩnh Nam Vương trăm phương nghìn kế, hắn chưa hề bức bách lợi dụng nàng ta bất cứ chuyện gì, cũng không hề có lỗi với nàng ta.

Hắn sải bước đi ra cửa, không thẹn với lương tâm.

Hứa quý phi cũng lấy lại tinh thần, chỉ vào phòng phân phó Phùng An Hoài: ''Ngươi còn không mau đi, Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi''

''Dạ dạ dạ''

''Các muội cũng giải tán đi'' Hứa quý phi đứng dậy ra vẻ bình tĩnh, thực tế trong đầu vẫn không ngừng chiếu lại cảnh tượng lúc nãy.

Cung Dao Hoa này có người chết máu từ dạ con chảy ồ ạt, oán khí nặng như vậy, xem ra là nơi khủng khiếp, đến tìm Hoàng thượng dời cung, nhất định phải dời.

Chúng phi tần chưa tỉnh hồn đi ra ngoài.

''Quá dọa người, ta phải trở về chép hai quyển kinh Phật''

''Vậy chúng ta còn có thể ở Yêu Nguyệt cung không? Cô ta có trở về không đây''

''Đừng có lo lắng quá, chúng ta cũng không làm gì có lỗi với cô ta, chân chính làm hỏng chuyện là Dương tài tử mới đúng''

Nói như vậy, có vài người bắt đầu vô tình hay cố ý xa lánh Dương tài tử.

Diệp Tư Nhàn đã là Mỹ nhân, mặc váy hoa tinh xảo đi sau lưng Bạch quý nhân, hai người cũng lặng lẽ thảo luận.

''Kỳ thật, cô ta cũng thật đáng thương''

''Muội còn thông cảm cho cô ta? Lúc đó muội gặp nạn phía sau núi giả, hẳn là cho bọn họ ra tay đó'' Bạch quý nhân thản nhiên nói.

''Sao có thể nói vậy? Tiểu thái giám kia cũng không tìm được, có lẽ là ai đó trong hậu cung muốn hại muội thì sao?''

''Làm sao có thể?'' Bạch quý nhân chỉ chỉ vào trán của nàng: ''Muội cũng quá coi thường Hoàng thượng, muội thật sự nghĩ ngài ấy mơ mơ hồ hồ không biết cái gì hết sao?''

Diệp Tư Nhàn nhíu mày suy tư, cũng có khả năng này, Hoàng thượng tra ra chân tướng, nhưng vì không đánh cỏ động rắn nên đã che giấu, chính là vì để đám người Ngọc phi an tâm, thực tế là phái người đến Lĩnh Nam tra án.

Hay! Diệp Tư Nhàn cảm thấy đầu óc mình có chút ngốc.

Nếu không tại sao người ta lại là Hoàng đế chứ, tâm tư này không bỏ tám năm mười năm ra luyện thì không được như vậy.

Nào giống nàng, nghĩ cái gì thì là cái đó, ngay cả mẫu thân cũng hay nói mình vô tâm vô phế.

Mẫu thân...

Nghĩ đến thân thế thê thảm kia của Ngọc phi, đột nhiên cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn hạnh phúc biết bao.

Mặc dù cha chỉ là tri huyện nghèo, nương chỉ là phụ nữ bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn đều yêu thương nàng hết mực, đến ca ca cũng sủng nàng, một chút cũng không bị ủy khuất.

Đáng tiếc bây giờ mình ở kinh thành xa ngàn dặm, chỉ chớp mắt đã tiến cung hai năm, cũng không biết cha mẹ và ca ca thế nào rồi, ca ca đã cưới được tẩu tẩu mà ca thích chưa?

Trở lại Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn có chút mất mát.

Viên Nguyệt thông minh không hỏi, chỉ lặng lẽ bưng tới một chung canh bổ: ''Tiểu chủ, đầu xuân trời lạnh, ra ngoài một vòng rồi, uống chút canh đi''

''Ừ'' Diệp Tư Nhàn bưng chén canh ngẩn người.

Nàng nhớ Hoàng thượng từng nói, muốn tìm cơ hội đưa nàng về thăm nhà một chút, cũng không biết lúc nào mới có cơ hội, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có.

Đột nhiên nàng khủng hoảng.

''Viên Nguyệt, ngươi nói xem chủ tử trong cung thì trường hợp nào có thể triệu người nhà vào cung''

Viên Nguyệt không hề nghĩ ngợi: ''Hoàng thượng ân đức, chủ tử Chính Tam phẩm trở lên trong cung vào ngày lễ tết đều có thể triệu kiến người nhà''

''Mặt khác, các chủ tử nương nương mang thai cũng có thể gọi mẫu thân nhà mẹ đẻ vào cung''

''Chủ tử nương nương?'' Diệp Tư Nhàn bắt lấy mấu chốt: ''Nói cách khác, tiểu lâu la giống như ta bất kể thế nào cũng không thể gặp người nhà sao?''

Viên Nguyệt nghĩ cả buổi, tiếc nuối khẽ gật đầu: ''Đúng vậy''

...

Sau khi Ngọc phi đi, trong cung yên tĩnh một thời gian.

Hứa quý phi dọn tới Tây Hà Cung, ngay cả Ngự hoa viên ở phía đông cũng không muốn ở lại, ròng rã băng qua Ngự hoa viên.

Các Mỹ nhân và Tài tử của Yêu Nguyệt Cung cũng muốn dời cung, nói sợ Ngọc phi trở về, cũng sợ sẽ gặp quỷ như Dương tài tử, nhưng không được Hoàng thượng đồng ý, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.

Hứa quý phi không chịu được mấy người khóc lóc kể lể, đành phải tới xin Hoàng thượng, nói muốn mời người tới làm Phật pháp, đến trừ tà, thứ hai cũng có thể để trong cung sống yên ổn hơn.

Triệu Nguyên Cấp lúc này cũng không có ngăn cản.

Vào tháng ba, trong cung có buổi pháp sự vô cùng náo nhiệt.

Ngoài việc này thì vì Dương tài tử có công tố giác, cũng bị kinh sợ ủy khuất, được giải cấm túc khôi phục phân vị.

Nàng ở trong cung đợi hết hơn một tháng, đến tháng ba Yêu Nguyệt Cung làm pháp sự mới ra ngoài đi lại.

Yêu Nguyệt Cung và Dao Hoa Cung làm pháp sự, các phi tần dâng hương, cùng các vị đại sư của chùa Hoàng Giác quỳ gối lần tràng hạt, gõ mõ.

Yêu Nguyệt Cung hơn một canh giờ, Dao Hoa Cung hơn một canh giờ, hơn nửa ngày ai cũng choáng váng.

Cuối cùng lúc kết thúc, Diệp Tư Nhàn đang đứng lên xoa đầu gối, chỉ thấy Dương mỹ nhân bỗng nhiên đi tới.

''Diệp muội muội, có thể nói chuyện với ta một chút không?''

Diệp Tư Nhàn liền thấy khó chịu: ''Ta với tỷ có quen nhau sao?''

Dương mỹ nhân cười giễu như đang gây chuyện: ''Không quen thì không thể trò chuyện với Diệp muội muội sao? Muội yên tâm, ta không trêu chọc muội đâu''

Trải qua sự kiện kia, Dương mỹ nhân đã nhận thức sâu sắc được đối nghịch với Diệp Tư Nhàn là quyết định ngu xuẩn tới cỡ nào, ngã một lần thì khôn hơn một chút, nàng đương nhiên sẽ không phạm lại sai lầm.

''Sao vậy? Không dám à?''

Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm nàng ta, vào lúc Dương mỹ nhân không mong đợi nhất, nàng đột nhiên mở miệng: ''Đúng đó, ta chính là không dám''

Cũng không biết hình dung thế nào, Dương mỹ nhân này vừa nhìn là biết không có ý tốt, còn muốn lừa nàng vào bẫy, nàng thật cảm thấy nhàm chán.

Muốn Hoàng thượng thị tẩm ngươi thì ngươi tự ngươi dùng bản lĩnh đi, tìm ta làm gì? Ta cũng không thể thay Hoàng thượng thị tẩm ngươi mỗi ngày.

Quả nhiên, Dương mỹ nhân nghẹn họng, mặt chợt tái xanh.

''Tính tình Diệp mỹ nhân cơ trí lại cổ quái quả nhiên danh bất hư truyền, xem như ta được lĩnh giáo''

Phép khích tướng không dùng được, nàng còn phải nghĩ cách khác.

Vì tiền đồ nàng nhất định phải làm tới cùng, không thể đối địch với Diệp Tư Nhàn cũng không làm bạn được, ít nhất phải là một đồng minh.

Nàng cũng không tiếp tục làm tiểu mỹ nhân ai chỉ đâu thì chạy đó nữa, nàng muốn trèo lên trên, muốn có con của mình, muốn đứng vững trong cung, muốn bất kể là ai cũng không động được đến nàng.

Những ngày trước kia bị cấm túc, đã chịu đủ rồi.

Từ Dao Hoa Cung đi ra, chúng phi tần tản ra ở cửa, Dương mỹ nhân nhìn chằm chằm hướng Diệp Tư Nhàn rời đi, ánh mắt kiên định, như quyết tâm đưa ta quyết định gì đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK