Buổi tối mùa đông rất lạnh lẽo, mây đen nặng trĩu trên mái nhà, gió bấc gào thét cuốn lên bão cát cùng bông tuyết đập vào mái hiên.
Triệu Nguyên Cấp mặc áo choàng dày nặng màu đen bằng da chồn, sải bước đi trên đường cung, ven đường có cung nhân quỳ hành lễ, hắn làm như không thấy, sắc mặt âm hiểm đáng sợ.
Vì giang sơn bách tính, hắn có thể nhịn để đám lão thần kia chiếm cứ một phương vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, chịu đựng bọn họ cản trở quốc gia đại sự đủ đường, chịu đựng bọn họ vì mưu cầu lợi lộc cho gia tộc mà hi sinh bát cơm của bách tính.
Cái gì hắn cũng có thể nhịn được, cũng chưa từng cảm thấy mất mặt khi phải nằm gai nếm mật.
Nhưng bây giờ có Nhàn Nhàn, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cô nương này đúng là mang cho hắn quá nhiều nhẹ nhõm vui vẻ, không phải nịnh nọt lấy lòng, không nịnh bợ.
Cũng chỉ là niềm vui đơn giản, như ốc đảo trong sa mạc, ánh sáng chiếu trong bóng tối, như sự trong sáng thuần khiết duy nhất trong suốt hai mươi năm sống trong tranh đấu của hắn.
Triệu Nguyên Cấp siết chặt hai nắm tay rồi lại buông ra, hận không thể bóp nát hết các khớp xương trên tay.
''Chờ đó! Tưởng Thế Vân ngươi chờ đó cho trẫm!''
Hắn nhắm mắt lại hung hăng hít một hơi, trước khi rảo bước tiến đến Yêu Nguyệt Cung, thu lại hết mọi vẻ hung ác của mình, thay đổi thành trạng thái hiền hậu ôn hòa quan tâm chăm sóc như bình thường, mặt mũi bày ra vẻ cả ngày bận rộn mệt mỏi.
''Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng'' Ngọc phi mặc váy màu hồng, đường eo ôm vừa phải, vòng eo đã dần nhô ra.
''Đã nói không cần hành lễ mà'' Triệu Nguyên Cấp đỡ nàng dậy.
''Thời tiết như vậy mà người còn tới, thật sự là vất vả, thần thiếp vừa nghe Hoàng thượng muốn tới nên đã chuẩn bị bữa tối, người mau đến đây''
Ngọc phi y như chim non nép vào người kéo cánh tay Đế vương đi tới, trên mặt là vẻ tiểu nữ nhân ngọt ngào.
Dùng xong bữa tối, Triệu Nguyên Cấp cười cười nằm xuống bên ghế dựa, mặc cho Ngọc phi xoa huyệt thái dương cho hắn, hắn hưởng thụ nheo mắt, khen lực tay của Ngọc phi càng lúc càng tốt, ngày cả khóe môi nụ cười đều ngụy trang không chút kẽ hở.
...
Trong Cẩm Tú Hiên.
Viên Nguyệt cười nhạt nhìn tiểu thái giám Nội vụ phủ bưng khay, lải nhải từng danh mục lễ vật ban thưởng, đọc xong tiểu thái giám kia còn kỳ quái kiên quyết kêu Diệp mỹ nhân tự mình tiếp chỉ.
''Mắt ngươi có mù không, chủ tử chúng ta nằm trên giường dậy không nổi ngươi không thấy sao?''
Trên đầu Viên Nguyệt quấn băng trắng, bên trên còn có một vết máu, cộng thêm tóc nàng cũng lỏng lẻo chải một bên, ánh mắt bốc lửa, trong ánh đèn lờ mờ bộ dàng này cũng có chút dọa người.
''Ngươi...ngươi chảnh cái gì mà chảnh, ai chả biết Diệp mỹ nhân đã là hoa đã úa tàn, ngươi tốt nhất nói chuyện cẩn thận một chút, sau này còn phải xin xỏ Nội vụ phủ dài dài!''
Tiểu thái giám rõ ràng là sợ hãi nhưng vẫn nhảy dựng.
Viên Nguyệt tức giận nắm lấy cây chổi ở góc phòng quất tới: ''Xin cái đầu các ngươi! Mau cút đi!''
Cây chổi đánh thẳng vào mông, tiểu thái giám kia nhảy lên như khỉ, vừa chạy ra ngoài vừa mắng to.
''Các ngươi chờ đó, sau này các ngươi sẽ nhận quả báo!''
Thực tế thì cần gì phải tạ ơn, Hoàng thượng không hề hạ thánh chỉ chính thức, chỉ là hắn muốn sỉ nhục mà thôi.
...
Trên đời có một câu nói, người đã xui xẻo thì uống miếng nước cũng có thể sặc chết.
Câu này nói lên đúng với tên tiểu thái giám này.
Không phải sao, hắn vừa mới ra ngoài một lát đã kêu gào thảm thiết bị Triệu Nguyên Thuần xách vào.
''Tiểu Vương gia ngài nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, nô tài sai, nô tài biết sai rồi''
''Thuần Tiểu Vương gia tha mạng''
Viên Nguyệt nghe thấy động tĩnh lại mở cửa ra, chỉ thấy Triệu Nguyên Thần lôi cổ tên tiểu thái giám vào trong sân, vừa đi vừa đạp vào mông hắn.
''Ngươi vừa nói cái gì ta nghe không rõ''
''Ngươi lặp lại lời ngươi vừa mới nói với Diệp tẩu tẩu xem''
''Vương gia tha mạng, không dám!'' tiểu thái giám khóc ròng cầu xin tha thứ, lỗ tai đâu mà mông cũng đau, mắt nổ đom đóm.
''Không, ngươi phải dám, nếu ngươi không chịu nói bổn Tiểu Vương lôi ngươi tới Thận hình ti, nghe nói đại hình ở đó rất thú vị, bổn Tiểu Vuong còn chưa được chứng kiến, hay chúng ta đi thử?''
Triệu Nguyên Thuần ném tiểu thái giám xuống đất, đạp một cái lên ngực hắn, dùng cánh tay chống trên đầu gối nghiền ngẫm.
''Nô tài nói, nô tài nói, ui da Tiểu Vương gia...''
Tiểu thái giám muốn sống không được muốn chết cũng không xong, thành thần lặp lại một lần.
Triệu Nguyên Thuần vừa nghe vừa học theo bộ dáng của sư phụ sờ sờ lên cái cằm không có râu, giống như đang tự hỏi.
Trong phòng, Diệp Tư Nhàn đang ngủ mê man nghe thấy tiếng động, gọi Viên Nguyệt vào hỏi có chuyện gì.
''Tiểu Vương gia tới, đang chỉnh đốn tiểu thái giám phách lối kia''
Diệp tư Nhàn nhắm mắt lại không muốn quản, nhưng nghe tiếng kêu la trong sân càng lúc càng thảm, nàng vẫn phần phó một câu: ''Đừng gây ra án mạng, xúi quẩy lắm''
Viên Nguyệt quay người đi ra ngoài định khuyên nhủ, nhưng vừa ra khỏi cửa, ngẩn người cả buổi không lên tiếng.
''Sao vậy?'' trong lòng Diệp Tư Nhàn tự nhủ chắc là chết người rồi, chết cũng không được chết trong sân của nàng chứ.
Chỉ thấy Viên Nguyệt trở về, xòe hai tay: ''Tiểu chủ, hắn gãy chân rồi''
...
Diệp Tư Nhàn thấy đau đầu quá, đột nhiên cảm thấy vẫn nên đi ngủ thì tốt hơn, không thấy, nàng không nhìn thấy cái gì hết.
Viên Nguyệt khẩn trương hô lên, đột nhiên hiểu được, không la nữa.
Lúc Triệu Nguyên Thuần đi vào, chủ tớ hai ngồi một nằm, đều băng vải trắng, cộng thêm ngọn đèn lờ mờ, nhìn có chút thảm.
''Nếu để ta tìm ra được hung thủ, ta cam đoan sẽ chém hắn thành trăm mảnh'' thiếu niên khí thế dũng mãnh.
Viên Nguyệt gượng cười, trong lòng tự nhủ tiểu tổ tông ngài đừng có để ý, đi học cho giỏi vào không phải tốt hơn sao? Gây chuyện thì không tốt.
Lời tới khóe miệng lại biến thành cảm kích: ''Đa tạ Thuần Tiểu Vương gia, Cẩm Tú Hiên của chúng nô tỳ cả ngày đều không một bóng người, vẫn là Tiểu Vương gia nhiệt tình đến thăm''
Triệu Nguyên Thuần rất vui, cứng nhắc vụng về sờ sờ gáy: ''Diệp tẩu tẩu còn chưa tỉnh sao?''
''Đã tỉnh rồi, uống thuốc rồi lại ngủ, đợi tiểu chủ tỉnh lại nô tỳ nhất định sẽ báo với người ấy Vương gia có đến đây''
''Tẩu ấy biết tới hay không không quan trọng, ta đang bực mình, hoàng huynh...''
Một câu sắp nói ra, trong phòng lâm vào trầm mặc, Viên Nguyệt không biết trả lời thế nào, Triệu Nguyên Cấp cũng biết bản thân nói sai, dứt khoát im lặng.
Lại ngồi nhìn trong phòng một chút, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
...
Lúc này ở Yêu Nguyệt Cung.
Bàn tay to lớn ôn hòa hiền hậu của Triệu Nguyên Cấp đang vuốt ve bụng của Ngọc phi.
''Hoàng thượng, người nói xem thần thiếp sẽ sinh Hoàng tử hay là Công chúa?''
''Đều được cả''
Dù sao cũng không phải của mình, đương nhiên không quan trọng, nếu như đến lúc đó đứa nhỏ này thể may mắn sinh ra được, hắn sẽ không tổn thương người vô tội, nhưng nếu không sinh ra được...vậy thì không có gì phải ngại rồi.
Ngọc phi làm sao biết được nam nhân yêu thương chăm sóc ở trước mặt này, trong lòng đang âm thầm lập mưu gϊếŧ chết mình.
Nàng nũng nịu rúc vào ngực Đế vương, đè nén giọng nói phát ra âm thanh lanh lảnh quyến rũ: ''Hoàng thượng, lúc thần thiếp ở nhà có cao nhân xem qua bát tự, nói thần thiếp có số cao quý vô cùng, có quý tướng Bách Điểu Triều Phượng''
Xứng với Bách Điểu Triều Phượng chỉ có một mình Hoàng hậu, Triệu Nguyên Cấp suýt chút cười thành tiếng, các cung phi khác tốt xấu cũng giả vờ che đậy dã tâm của bọn họ.
Ngọc phi thế mà nói ra không chút che giấu, dã tâm này rõ rành rành, bọn họ không đợi được nữa rồi đúng không?
Danh Sách Chương: