Hoa quý nhân là danh môn khuê tú chân chính, giơ tay nhấc chân đều mang theo đoan trang kiêu ngạo của nữ tử quý tộc.
Nàng mặc cung trang màu hồng đào, thêu lên hương thơm hoa đào tháng tư, cài trâm ngọc phỉ thúy long lanh, trâm cài tóc lắc lư theo gió, cho dù châu ngọc đầy đầu cũng không quê mùa chút nào, ngược lại có vẻ quý tộc trời sinh.
Tưới ánh nắng tươi đẹp, Hoa quý nhân giơ chén rượu hơi giương cằm lên, ánh mắt không chút sợ sệt.
Nữ nhân như vậy...vào cung thật sự là đáng tiếc, đột nhiên Triệu Nguyên Cấp nảy ra ý nghĩ như vậy.
Chúng phi tần nín thở ai cũng không dám nói chuyện, chỉ có trên vũ đài đang hát hò.
Vẫn là nhũ mẫu trong cung của Tống tần ôm Công chúa đến, phá vỡ không khí lúng túng.
''Nương nương, Công chúa khóc muốn tìm người, nô tỳ đành phải đưa tới'' nhũ mẫu cẩn thận lễ bái các vị chủ tử.
''Không sao'' Tống tần nhàn nhạt đón lấy nữ nhi vỗ về nhẹ dỗ dành, Công chúa đang khóc quả nhiên an tĩnh lại.
''An nhim con sắp bốn tuổi rồi, sau này không được tùy tiện khóc lóc, muốn tìm mẫu phi thì để nhũ mẫu dẫn con tới, có biết không?'' Tống tần ôn nhu dỗ dành Công chúa.
Đại công chúa rưng rưng gật đầu, vụng về nói biết rồi.
''Đúng lúc phụ hoàng của con cũng ở đây, tới gặp phụ hoàng và Hứa nương nương đi'' Quý phi là phi vị cao hơn nàng, Công chúa gặp đúng ra nên tới hỏi thăm.
''Đến đây, Di an, tới chỗ phụ hoàng đi?'' Triệu Nguyên Cấp hiếm khi duỗi tay trước ngực ngoắc ngoắc nữ nhi.
Đại công chúa mở to đôi mắt ướt sũng, thấy ai cũng nhìn mình, sợ hãi co lại trong lòng nhũ mẫu.
''Không đi, An nhi không đi đâu hết''
''An nhi con xem, phụ hoàng gọi con đấy, là phụ hoàng'' Tống tần chỉ vào Hoàng thượng nhẹ giọng dỗ dành nó.
Đại công chúa vẫn sợ hãi rụt rè: ''Không đi, không đi, An nhi sợ!'' nói rồi òa lên khóc.
Triệu Nguyên Cấp thu cánh tay về, ho nhẹ một tiếng chữa ngượng.
Hứa quý phi vội vàng hòa giải: ''Có lẽ do Công chúa chưa thấy qua nhiều người như vậy, bị dọa sợ, Hoàng thượng đừng để trong lòng''
Tống tần thì mặt mũi đầy vẻ xấu hổ ôm Công chúa đến: ''Hoàng thượng, Công chúa khóc to, thần thiếp xin được rời tiệc trước''
''Đi đi'' Triệu Nguyên Cấp hiển nhiên có chút không vui.
Hắn là Hoàng đế, Di an là Đại công chúa của Đại Cảnh triều, thế mà bị Tống tần giáo dưỡng thành tính tình rụt rè sợ hãi, không có một chút phong thái của Công chúa.
Nếu ai mà không biết, còn nghĩ hắn bạc đãi mẹ con các nàng.
Nên để người thường xuyên ôm Công chúa đến Chiêu Dương Cung.
''Khởi giá hồi cung''
Sau khi Tống tần đi, Triệu Nguyên Cấp cũng nhanh chân rời đi, để lại các phi tần mắt to trừng mắt nhỏ.
Rất nhanh các nàng cũng xôn xao rời tiệc, chỉ còn lại Bạch quý nhân vẫn say sưa uống trà thơm, xem hí kịch, thấy chỗ đặc sắc còn không nhịn được nhẹ nhàng vỗ tay, động tác nhẹ nhàng tao nhã.
''Tiệc sinh nhật đang êm đẹp lại biến thành kiểu này'' Viên Nguyệt ủy khuất thay chủ tử nhà mình: ''Vậy là sao chứ?''
Diệp Tư Nhàn kỳ thật không quan trọng: ''Cũng không phải ta chọc giận Hoàng thượng, liên quan gì tới chúng ta?''
''Nhưng đây là tiệc sinh nhật của người...'' Viên Nguyệt thở gấp.
''Thật ra ta không hề muốn làm, rõ ràng mọi người không ai thích ai, còn phải giả bộ như tỷ muội tình thâm, ta quá mệt mỏi''
Diệp Tư Nhàn chậm rãi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Bạch quý nhân, giúp nàng ấy châm một chén trà.
''Các nàng ta đi đúng lúc lắm, đừng ngừng, tiếp tục hát đi, các nàng ta không xem thì ta xem''
Diệp Tư Nhàn cho người dọn dẹp bàn, chuyển chỗ ngồi của hai người đến chính giữa, lại mang thịt rượu lên lần nữa.
''Muội đó'' Bạch quý nhân ung dung cười nhìn nàng.
May mắn trong cung có một tri kỷ như vậy, nếu không thì một đời dài này không biết phải vượt qua thế nào.
Hoàng đế không vui trở về Ngự thư phòng, nghe được trong Cẩm Tú Hiên người nào đó mừng rỡ sắp nở hoa, hắn càng không vui.
''Nha đầu này, nha đầu này!'' hắn đi qua đi lại sửng sốt không tìm ra được từ nào để hình dung.
Nàng ngốc thật hay là giả ngốc, không biết tới lấy lòng hắn một chút hay sao?
''Thôi! Hôm nay là sinh nhật nàng ấy''
Phùng An Hoài cẩn thận tiến đến: ''Hoàng thượng, có muốn nô tài đến đón Diệp mỹ nhân không''
''Không cần'' người ta một mình cũng có thể vui vẻ như lên trời mà, đâu có cần đến hắn.
...
Triệu Nguyên Cấp buồn bực phê duyệt tấu chương đến trưa, chạng vạng tối Kính sự phòng đến đưa thẻ tên, hắn dừng lại một lát, cuối cùng lật Hoa quý nhân.
''Bãi giá Nghi Nguyệt Cung''
Bên trong Nghi Nguyệt Cung, Hoa quý nhân được báo tin hết sức kích động, sớm tắm rửa thay y phục chờ thị tẩm.
Lúc ở khuê phòng nàng có chút danh tiếng tài mạo song toàn, sau đó vào cung lại được phong phân vị cao nhất Lục phẩm Quý nhân.
Người khác nhìn không biết nàng ở trong cung được ân sủng biết bao, đáng tiếc....sự thật chỉ có mình nàng biết.
''Chiêu Duyệt, ta trang điểm có đủ đẹp chưa, y phục đã đủ mỹ lệ chưa?'' Hoa quý nhân khẩn trương.
''Quý nhân yên tâm, người đẹp như trăng sáng trên trời vậy, Hoàng thượng mà thấy nhất định động tâm'' Chiêu Duyệt dỗ dành.
Hoa quý nhân ngồi bên giường, trái tim đập bình bịch, trong tay siết chặt khăn, chóp mũi cũng đổ mồ hôi.
''Hoàng thượng giá lâm''
Thái giám hô to, Hoa quý nhân đứng bật dậy, bình phục lại tâm tình chậm rãi đi ra ngoài, dùng ngữ khí kiều mị ôn nhu nhất.
''Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng thánh an''
''Đứng lên đi'' Triệu Nguyên Cấp đỡ lấy.
Dâng trà thay y phục, Triệu Nguyên Cấp cởϊ áσ choàng ngồi ở trên giường gần cửa sổ dài, thưởng thức hớp trà đột nhiên nhíu mày: ''Nàng biết pha trà chứ?''
''...Biết'' Hoa quý nhân chần chừ.
''Trà này không ngon, pha lại chén khác cho trẫm đi'' Triệu Nguyên Cấp đặt trà mà Chiêu Duyệt dâng tới xuống.
Hoa quý nhân thẹn đến muốn chui xuống đất: ''Dạ''
Hoàng thượng hiếm khi đến một lần, trong cung của nàng một chén trà ngon cũng không uống được thì thật mất thể diện.
Nghĩ định lui xuống, Triệu Nguyên Cấp lại nói: ''Đem dụng cụ pha trà vào đây, pha ở đây đi''
''Dạ!''
Đêm đó Hoàng thượng nói trà không ngon, Hoa quý nhân liền tự mình pha trà, Hoàng thượng nói mệt, nàng liền tự tay giúp Hoàng thượng xoa bóp.
Cuối cùng nàng mệt mỏi kiệt sức nhịn không được ngủ thiếp đi.
Canh năm Triệu Nguyên Cấp đứng dậy, đỡ Hoa quý nhân đến trên giường, giúp nàng đắp chăn, liền mặc quần áo rời đi.
Cái gọi là thị tẩm, nghe như một trò cười.
...
Cẩm Tú Hiên.
Diệp Tư Nhàn tiễn Bạch quý nhân, liền nghe nói Hoàng thượng lật thẻ của Hoa quý nhân Nghi Nguyệt Cung.
Nàng ngồi trước cửa sổ ngây ngẩn hồi lâu, đột nhiên nói một câu''
''Hôm nay là sinh nhật ta, còn chưa ăn mì trường thọ, Viên Nguyệt, ngươi tới Ngự thiện phòng sai người làm cho ta một bát, phải thêm trứng tráng và hành thái, mì phải dùng sức, nước canh phải dùng canh gà đậm đà, trứng tráng phải rán hai mặt vàng kim...''
''Tiểu chủ?'' Viên Nguyệt dở khóc dở cười.
Tâm này cũng quá lớn, lúc nào rồi còn nghĩ đến ăn.
Ngược lại Xảo Yến nói: ''Hôm nay là sinh nhật tiểu chủ mà, không thể ủy khuất dù chỉ một chút''
''Đúng!''
Diệp Tư Nhàn cười nhạt đứng dậy.
''Nếu hắn thực sự muốn phụ ta, ta cũng không cần thương tâm, từ ngay ăn ngon uống sướng sống qua ngày, nếu hắn không phụ ta, vậy ta càng không cần thương tâm''
Cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy chuyện trong cung không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Trong lòng nàng lại có sự tin tin khó hiểu, vẫn ngốc nghếch tin rằng có chuyện gì đó đang xảy ra với hắn?
Danh Sách Chương: