Cậu nhóc ngay lập tức luống cuống, cố gắng trấn tĩnh hỏi: “Các người muốn làm gì?! Các người nếu dám xằng bậy, chú Triệu nhất định sẽ đuổi toàn bộ các người ra khỏi đảo!”
Đàm Tiếu thò đầu sang, khẽ hỏi Bạch Ấu Vi: “Vi Vi, chúng ta sẽ làm gì cậu ta?”
Bạch Ấu Vi không mặn không nhạt lườm anh, “Anh ở bên cạnh trông coi là được.”
Đàm Tiếu hơi suy tư, gật đầu: “Được.”
Bạch Ấu Vi nói với Tiểu Trương: “Thật ra không có chuyện gì, chúng tôi mới đến, có một số việc không rõ, cho nên muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh tốt nhất trả lời, trả lời xong, chúng tôi thả anh đi.”
Tiểu Trương nghi ngờ nhìn bọn họ: “Các người muốn hỏi gì?”
“Tên anh là gì?”
“… Trương Kỳ.”
“Ở chỗ này bao lâu?”
“Hai tháng.”
“Đến đảo Tây Sơn chưa?”
“Chưa!”
“Anh đi theo Chú Triệu thời gian dài như vậy, tại sao không xin xỏ ông ta mang anh theo cùng?”
Trên mặt Trương Kỳ hiện ra tức giận, lại kiêng kỵ những người này, không dám nổi cáu, nghiêm mặt trả lời: “Chú Triệu chỉ phụ trách đưa người đi, bên kia chọn những ai, chú ấy sẽ dẫn những người đó, chú ấy không làm chủ được!”
“Không làm chủ được ư…” Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ, lại hỏi anh, “Trước đây người được chọn đến đảo Tây Sơn đều là những ai?”
Trương Kỳ nhíu mày lại: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Anh chỉ cần để ý trả lời.” Bạch Ấu Vi mỉm cười nhìn anh, “Còn những thứ khác, anh không cần xía vào.”
…
Trong căn phòng đóng kín, Trương Kỳ kể lại toàn bộ điều mình biết về đảo Tây Sơn. Nữ có nam có, trẻ có già có, chợt nhìn qua, người được chọn không có quy luật, độ tuổi cũng rất bình quân…
Bạch Ấu Vi nghe xong không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cũng liếc cô.
Đàm Tiếu như lọt vào trong sương mù, xem hai người “Mắt đi mày lại”, có chút sốt ruột: “Hai người đừng giao lưu bằng ánh mắt nữa có được hay không, nói gì đó cho tôi nghe một chút đi.”
“Không có gì.” Bạch Ấu Vi cười nhạt, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Trương Kỳ.
Ánh mắt của cô nửa cười nửa không, khiến Trương Kỳ cảm thấy sợ hãi, nhắm mắt nói: “Tôi đã nói hết điều mình biết cho các người! Bây giờ có thể thả tôi đi không?”
“An tâm.” Bạch Ấu Vi nói, “Chúng tôi sẽ giữ đúng lời hứa, có điều trước đó, tôi muốn đưa anh một phần thưởng…”
Trương Kỳ cảnh giác hỏi: “Phần thưởng gì?”
“Anh qua đây.” Bạch Ấu Vi ngoắc ngoắc ngón tay với anh, “Đưa anh một bí mật lớn long trời lở đất.”
Trương Kỳ nhìn Thẩm Mặc, nhìn Đàm Tiếu, cắn răng đi tới.
“Anh cúi người xuống nha.” Bạch Ấu Vi nói, “Tôi chỉ nói cho một mình anh.”
Trương Kỳ theo lời cúi người xuống.
Bạch Ấu Vi ghé vào lỗ tai anh nói một câu.
Sắc mặt Trương Kỳ ngay lập tức thay đổi liên tục, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bạch Ấu Vi cười: “Được rồi, anh có thể đi.”
Bên cạnh Thẩm Mặc kéo cửa phòng.
Trương Kỳ không nhúc nhích.
Anh cứng đờ đứng tại chỗ, đứng yên thật lâu, thật lâu… Cuối cùng nhấc chân bước ra, sắc mặt tái xanh xấu xí.
Chờ anh đi xa, Thẩm Mặc đóng cửa lại, nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Tuy là cách chọn người khả nghi, thế nhưng chỉ dựa vào điểm này, định tội ông lão hơi gượng ép.”
“Là hai điểm nha.”
Bạch Ấu Vi giơ lên hai ngón tay nhỏ nhắn trắng xanh, cười khanh khách nói:
“Thứ nhất, từ tháng Bảy ông Triệu đã sai người trồng lương thực, nói rõ ông ta chưa từng cân nhắc đi tìm căn cứ an toàn để nương tựa, mà là chuyên tâm muốn tự cấp tự túc. Cái này rất kỳ lạ, không phải ư? Tai nạn lớn xảy ra, người bình thường đầu tiên đều muốn nhận sự cứu trợ, song ông ta chỉ trông chừng hòn đảo nhỏ này.
Coi như ông ta khó rời bỏ quê hương! Điểm thứ hai giải thích thế nào? Người bị ông ta đưa đi, hoặc là người già, bệnh nhân không làm được việc chân tay, hoặc là mấy tên như kẻ nghiện rượu, dân cờ bạc không an phận. Căn cứ bình thường lựa chọn người chắc hẳn nên chọn người có một tay nghề mới đúng!?”
“Không đúng…” Đàm Tiếu ở bên cạnh ngắt lời, “Bọn họ Trương Kỳ, Tôn Vĩ không phải yên lành ở trên đảo à?”
Tôn Vĩ là tên gã to con kia.
Bạch Ấu Vi cười khinh bỉ: “Nếu như tôi là ông Triệu, tôi cũng giữ bọn họ lại, có sức lực, nghe sai bảo, không có đầu óc, cũng an phận thủ thường, vì sao không giữ lại?”
Danh Sách Chương: