Bạch Ấu Vi ngẩng đầu, nhìn hai người gần lan can.
Người làm vườn cẩn thận an ủi Trình Thiến.
Kinh hãi hứng chịu đủ lời dọa dẫm, Trình Thiến đang cần sự quan tâm như vậy, chôn trước ngực anh không ngừng nức nở, khiến tư thế của hai người càng thân mật.
Bạch Ấu Vi thu hồi ánh mắt, không nhìn một nam một nữ kia, mà xem lòng bàn tay của mình.
Ở đó có một cái cúc áo.
Ban nãy cô kéo xuống từ trên áo sơ mi của người làm vườn.
— bởi vì không ngừng đi tới đi lui trên cầu thang, người làm vườn không còn sự ôn hòa tỉ mỉ thuở ban đầu, chỉ là đi thật nhanh xuống dưới, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Bạch Ấu Vi.
Cô nhìn một hồi, cất cúc áo, đẩy xe lăn chuẩn bị đến phòng ăn.
Lúc này, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã!
“Trình Thiến! Cô là chó không quên đớp cứt hả?! Mới mấy phút không thấy cô, cô đã chui vào lòng đàn ông?!” giọng Hồ Nhã vừa lớn lại vang, mang theo lửa giận vô hình.
Trình Thiến vốn bị dọa đến giống như chim cút, bây giờ bị Hồ Nhã chỉ vào mũi mắng, gương mặt trắng bệch tái mét, nước mắt không ngừng rơi, ấp úng nói không nên lời.
Vu Á Thanh cũng thấy Trình Thiến không ổn. Đến thời khắc sinh tử, cô ta còn anh anh em em với NPC, quả thực không ra gì.
Nhưng, Hồ Nhã mắng quá khó nghe.
Cô cau mày nói: “Giờ là lúc nào rồi, cô ầm ĩ với cô ta làm gì?”
Hồ Nhã dùng một tay kéo Trình Thiến ra khỏi người làm vườn, sau đó cực kỳ căm ghét vứt xuống! Trình Thiến ngồi sụp xuống đất, hai mắt đẫm lệ, vô cùng mong manh.
Hồ Nhã thấy dáng vẻ cô ả điềm đạm đáng thương, trong đầu càng giận dữ, giơ tay định cho cô ta một cái tát!
“Hồ Nhã!” Vu Á Thanh không nhìn được, giơ tay ngăn cản Hồ Nhã, “Cô nổi điên cái gì thế?!”
“Tôi muốn dạy dỗ cô ta!” Hồ Nhã tức giận nói, con mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Trình Thiến, “Tôi muốn trị dứt điểm cái bệnh ba phút không rời khỏi đàn ông của cô ta!”
Vu Á Thanh lạnh giọng quát lớn: “Được rồi! Cô ta ra sao không liên quan đến cô! Làm tốt chuyện của mình! Bảo cô đi tìm chìa khoá đâu? Đã tìm được chưa?!”
Hồ Nhã cắn môi, trả lời: “Không tìm thấy!”
Vu Á Thanh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tô Mạn và Chu Xu: “Các người thì sao, tìm được chìa khoá không?”
“Không.” Tô Mạn lắc đầu, bực bội nói, “Căn phòng quá nhiều, không biết nên tìm từ đâu.”
Vu Á Thanh nhíu chặt mày, không nói chuyện.
Cô nhớ tới lời người làm vườn nói chìa khoá thật, giả…
Hiện tại, Hồ Nhã, Chu Xu, Tô Mạn… Đều nói không tìm được chìa khoá, nói cách khác, sáu người các cô, chỉ có cô tìm được chìa khoá, hơn nữa còn là một chìa khoá thật.
Không tìm thấy một chìa khóa giả, điều này là thật ư?
Các cô che giấu tình báo? Giống như người làm vườn nói, các cô… đều muốn làm “Cô dâu cuối cùng”, để đạt được phần thưởng kếch xù? Thậm chí không tiếc phản bội đồng đội?
… Đồng đội?
Không phải, các cô vốn không phải là đồng đội.
Thậm chí còn có va chạm.
Môi Vu Á Thanh mím thật chặt, cán cân trong lòng nghiêng trái phải, không ngừng lay động.
Chìa khoá thực sự ở trong tay cô.
Nhưng mà cô muốn nói cho họ biết không?
…
Lúc này, nội tâm Hồ Nhã là một loại hỗn loạn khác —
Mình tín nhiệm cô ta như thế! Cô ta lại răn dạy mình trước mặt mọi người vì con tiện nhân Trình Thiến!!!
Cô ta coi mình là cái gì?! Người hầu tùy tiện sai bảo, tùy tiện dạy dỗ hả?! Nếu cô ta khinh thường mình! Tại sao mình phải nghe lời cô ta?! Tại sao?!!
Mình sẽ không giao nộp chìa khoá, mình sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào!
Mình muốn sống đến chủ nhật, trở thành cô dâu cuối cùng!
…
Bạch Ấu Vi nhìn thoáng qua những người phụ nữ với vẻ mặt khác nhau, thu hồi ánh mắt, đẩy xe lăn trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Thời gian cách bữa cơm còn một lúc, quan giám sát đang chuẩn bị bữa cơm.
Nói là bữa cơm, chỉ là ít máu me làm người ta ngán.
Bạch Ấu Vi im lặng ngồi vào vị trí, đánh giá quan giám sát.
Nó nhìn qua, mỉm cười: “Có vấn đề gì không?”
Bạch Ấu Vi đỡ má, chậm rãi nói: “Hôm nay ở trang viên tôi thấy một người làm vườn, khí chất và cảm giác rất giống mi.”
Dừng một chút, nói bổ sung: “Có điều xấu y như mi vậy.”
Quan giám sát: “…”
Danh Sách Chương: