Mục lục
Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn bước hai người này, không lâu sau có mấy nhóm người nữa cũng cầm mảnh ghép trò chơi đổi đạo cụ.

Nhưng bởi vì con số không đủ đều bị Bạch Ấu Vi từ chối.

Thẩm Mặc đóng cửa lại, nhíu mày nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Mê cung Thượng Hải bị phá tan, tối đa có 9 mảnh ghép trò chơi, cho dù có người từng đi vào mê cung ở nơi khác đến Thượng Hải, không nên có nhiều như thế…”

“Đúng vậy ~” Bạch Ấu Vi chống cằm suy tư một lúc, chợt cười, “Là em coi thường những kẻ này, không ngờ trong môi trường này có thể làm ra hàng giả.”. T𝐫uyệ𝓃‎ hay?‎ Tìⅿ‎ 𝓃gay‎ 𝑡𝐫a𝓃g‎ chí𝓃h‎ [‎ T𝙍u𝗠T𝙍UY𝘦‎ N.𝙫𝓃‎ ]

“Ý em là, mảnh ghép trò chơi là giả?” Thẩm Mặc lộ vẻ ngạc nhiên, “… Mảnh ghép trò chơi đã sử dụng, lúc chạm vào thì trong đầu không nhảy ra bất kì tin tức nào, nhìn bề ngoài giống như mảnh kim loại bình thường, đúng là có khả năng làm giả. Có điều, nếu bọn họ muốn lừa gạt, thật quá ngây thơ.”

Anh trầm ngâm chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Bạch Ấu Vi mở to hai mắt hỏi.


Thẩm Mặc trả lời: “Trong cửa hàng sửa chữa đồ điện bên ngoài, phải có đá nam châm.”

Bạch Ấu Vi đầu tiên ngạc nhiên, sau đó mắt cong cong, cười tủm tỉm.

— mảnh ghép trò chơi đến từ chính hệ thống của trò chơi, nó chỉ có bề ngoài giống như sắt thép, nhưng chất liệu không giống bất kỳ vật chất nào trên địa cầu.



Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc chuẩn bị chào đón vị khách đổi mảnh ghép trò chơi, nhưng không ngờ lúc kim đồng hồ chỉ hướng 12 giờ trưa, bỗng nhiên có mấy chiếc xe đi vào tiểu khu —

Tổ chức một lần nữa cử người đến mời bọn họ cùng với nhóm Nghiêm Thanh Văn.

Người tới lần này không phải Lý Lý mà là Sở Hoài Cẩn đứng đầu tổ chức và Thẩm Phi.

Sở Hoài Cẩn vốn là người của tổ Hành động đặc biệt, xem như cùng một hệ thống ban ngành với Thẩm Mặc, quan hệ gần gũi.

Thẩm Phi là em họ Thẩm Mặc, mặc dù không là em ruột, nhưng trong tình huống như thế này, được gặp một người bạn bè/họ hàng còn sống đã là hiếm có.

Bạch Ấu Vi hoài nghi bọn họ muốn dùng thân tình ngáng chân Thẩm Mặc, không biết anh ấy có để mình chịu thiệt không.

Trong lòng Bạch Ấu Vi cũng không chắc chắn.

Cô không có ác cảm gì đối với nơi này, ở lại đây cũng không sao, ngược lại không cách nào tránh khỏi trò chơi, mê cung thì sớm hay muộn cũng gặp, mặc kệ ở đâu đều giống nhau.


Ô tô đi một đường về phía trước, rẽ vào hầm để xe của một trung tâm thương mại.

Ban đầu Bạch Ấu Vi cảm thấy kỳ lạ, tại sao phải đi xe xuống lòng đất đen kịt? Kết quả xe chưa dừng bánh, đi từ tầng một hầm gửi xe chạy xuống tầng thứ hai, tầng thứ ba… thẳng đến tầng thứ năm trong lòng đất!

Trung tâm thương mại bình thường nhiều nhất có ba tầng hầm gửi xe, không ngờ dưới lòng đất ở đây sâu đến tầng thứ năm.

Hơn nữa, tầng ngầm thứ năm có ánh sáng!

Có ánh sáng mang ý nghĩa có điện.

Sau khi xuống xe, người đàn ông tên là Sở Hoài Cẩn đi phía trước, lính cảnh vệ đi theo hai bên.

Anh vừa đi vừa giới thiệu: “Từ khi bị cắt điện, chúng tôi phát hiện tất cả thiết bị sản sinh năng lượng đều không thể sử dụng như bình thường, bất kể là phát điện bằng sức nước, sức gió hay loại tài nguyên khác… Rõ ràng thiết bị máy móc không có vấn đề, hết lần này tới lần khác không thể tạo ra điện năng. Máy phát điện dùng dầu ma-dút có thể phát điện, nhưng chỉ có thể chống đỡ một khoảng thời gian ngắn, dòng điện tạo ra duy trì được mấy phút thì chẳng hiểu tại sao điện năng tự nhiên biến mất.”

Nói đến đây, anh thở dài, giọng nói càng trầm thấp: “Cảm giác giống như bị vật gì đó theo dõi, chỉ cần phát hiện chúng ta đang sử dụng điện năng hoặc thiết bị truyền tin, nó sẽ lập tức dập tắt đầu mối.”

Thẩm Mặc hỏi: “Cho nên các người mang xuống đất?”


“Trong lòng đất không tuyệt đối an toàn, cũng may hiện nay Giáo sư Tống kiểm tra ra phạm vi an toàn, chỉ cần sử dụng trong mức độ, chúng ta tạm thời an toàn…”

Sở Hoài Cẩn dừng lại ở chỗ rẽ, giơ tay làm một động tác “Mời”: “Mời đi bên này.”

Đoàn người rẽ theo anh ta.

Chỉ thấy đi đến một nơi, màn hình khổng lồ dựng đứng, trên màn hình hiện lên bản đồ trung tâm thành phố, có một số khu vực được bao quanh bởi các khối màu hình tròn.

Bạch Ấu Vi đếm có 24 hình tròn.

“Không phải nói có tất cả 23 khu vực trò chơi nằm trong phạm vi giám sát à?” cô hỏi, “Vì sao có thêm một cái?”

Sở Hoài Cẩn dừng bước chân, nhìn về phía màn hình: “Đó là trò chơi mới xuất hiện tuần trước. Không cần lo lắng rất có thể, số người phát động trò chơi này rất nhiều, cho dù nó di động, với tình trạng phân bộ hiện nay trong nội thành không kích hoạt trò chơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK