Thẩm Mặc đi rồi, trong nhà dường như trống rỗng, cũng yên tĩnh hơn.
Tuy rằng trước đây lúc anh ở đây cũng là người im lặng ít nói, không biết tại sao dù im lặng nhưng khiến người ta cảm thấy vững vàng, an tâm.
Đến khi anh đi, ít nhiều khiến người ta cảm thấy không quen.
Bạch Ấu Vi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đơn giản kéo thầy Thừa, Đàm Tiếu còn có Phan Tiểu Tân vào ngôi nhà thú bông.
Vào nhà thú bông, đương nhiên là cảm giác ngạc nhiên, chấn động, hiếu kỳ, nghi ngờ, vui sướng, kích động, chân tay luống cuống, không thể thể hiện rõ sự thay đổi trong cảm xúc ở đây, ba người vào rồi không muốn đi ra.
Mùa hè ở Thượng Hải quá khó chịu, hết điện không có điều hòa, ngây người ở trong phòng tựa như mọc rôm sẩy. Bây giờ ở nhà thú bông hình như là mùa xuân, lành lạnh thật thoải mái.
Chia xong phòng ngủ, Đàm Tiếu lười đi tắm, nằm ngủ ngon lành trên giường.
Thầy Thừa lấy giấy bút, ngồi ở bàn ăn liệt kê danh sách,
Nếu sau này ở trong nhà thú bông, cần bắt đầu tìm kiếm rất nhiều đồ vật.
Ví dụ dép, trước kia không cần, hiện tại… Ừm, chuẩn bị trước bốn đôi.
Thầy Thừa suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng viết lên giấy:
Dép bệt, bốn đôi;
Dép bông đi trong nhà, bốn đôi.
…
Phan Tiểu Tân rất hưng phấn khi đến môi trường mới, cuối cùng có dáng vẻ của một đứa trẻ, không ngừng chạy lên tầng rồi lại chạy xuống.
Cậu chạy đến trước mặt Bạch Ấu Vi hỏi: “Chị Vi Vi, về sau chúng ta ở nơi này à?”
“Ừm.” Bạch Ấu Vi miễn cưỡng gật đầu, “Đúng vậy ~”
“Em có thể ở gác xép không?” Phan Tiểu Tân càng thêm hưng phấn nhìn cô.
Bạch Ấu Vi nghe vậy nhíu mày, “Gác xép không có giường.”
“Em có thể ngả ra đất nghỉ!” Đôi mắt Phan Tiểu Tân lấp lánh tia sáng, “Chị Vi Vi, để cho em ở gác xép đi! Để cho em ở đó đi!!”
Bạch Ấu Vi tê cả da đầu! Cô không chịu nổi trẻ con làm nũng, sắp nổi da gà.
“Tùy tiện, em thích ở đâu thì ở đấy!”
“Oa oh! Em muốn ở gác xép ~! –“ Phan Tiểu Tân sung sướng chạy lên lầu, bước chân rầm rập đi lên, bước chân rầm rập chạy xuống, chui vào lều ôm hết chăn đệm đi, cả ngôi nhà đều nghe thấy tiếng động cậu bé sắp xếp trên gác xép!
“Cái gì thế, có giường không ngủ lại thích ngủ trên đất?” vẻ mặt Bạch Ấu Vi cạn lời.
Thầy Thừa vui vẻ tươi cười: “Trẻ con mà.”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, nói: “Cháu ra ngoài trước, tránh cho Thẩm Mặc quay về không nhìn thấy người, mọi người thu dọn đồ đạc nhé!”
Thầy Thừa vội vàng đứng lên, “A, chờ một chút, chờ một chút… Hai bác cháu cùng đi ra ngoài.”
Bạch Ấu Vi đã mở cửa trước, thầy Thừa lo lắng cô đi một mình, vội chạy tới.
Hai người trở lại một phòng trong căn hộ ba phòng ngủ, còn chưa đứng vững đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, không ngừng đập rầm rầm rầm.
“Này! Có người ở không?”
Giọng nói thô kệch này rất giống của Lữ Ngang.
Thầy Thừa đi đến cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài, quả nhiên là anh ta. Ngoài Lữ Ngang, Nghiêm Thanh Văn và Chu Xu cũng đứng ở cửa.
“Tới đây…” thầy Thừa mở rộng cửa cho bọn họ.
Cửa vừa mở ra, Lữ Ngang không nhịn được trách móc: “Sao giờ mới mở cửa? Chúng tôi nghĩ các người đã ra ngoài hết!”
Anh rướn cổ vào trong phòng xem, hỏi: “Thẩm Mặc chưa về à?”
Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đi ra, không dấu vết đóng cửa phòng ngủ.
“Chưa về. Đàm Tiếu và Tiểu Tân ngủ, tôi và thầy Thừa ở bên trong sắp xếp hành lý.”
“Thảo nào!” Lữ Ngang nói, “Lúc chúng tôi đến thấy xe của các người đều dọn sạch! Sao vậy, dự định ở chỗ này an cư thật hả?”
“Nếu không… thì sao?” Bạch Ấu Vi không sao cả nhún nhún vai.
Lữ Ngang cười sang sảng nói: “Chắc chắn là cô phải dính lấy Thẩm Mặc rồi! Giống như Tô Mạn, cứ dán Lý Lý mãi! Có điều những người khác chưa chắc đã theo Thẩm Mặc!?”
Anh quay đầu hỏi thầy Thừa: “Thầy giáo có muốn cân nhắc không? Aizz, cũng hỏi đứa bé trai kia, gọi cậu bé ra đây luôn!”
Bạch Ấu Vi nháy mắt, cảm thấy khá bất ngờ nhìn về phía Nghiêm Thanh Văn:
“Không phải chứ, các người chưa làm ấm chỗ đặt chân đã chạy tới đây đào người hả?”
Danh Sách Chương: