“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp –“
“Thầy Thừa nói rất hay.” Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm vỗ tay, “Cái người kia, bây giờ anh nghĩ ra lựa chọn thế nào chưa?”
Anh chàng bình thường lạnh run.
Thỏ đứng trước mặt anh ta.
Anh ta co rúm lại, cúi đầu nói lắp bắp: “Cô nói đúng… Chúng ta, chúng ta nên đoàn kết lại, tôi… Tôi lựa chọn nhường quyền chọn đề, nhường cho… người chơi số 3.”
Quan giám sát im lặng.
Nó trông thấy mọi thứ.
Bắt đầu từ khi Bạch Ấu Vi phát hiện quy tắc ngầm, Nghiêm Thanh Văn đưa ra hướng suy nghĩ thông quan, Thẩm Mặc dùng dao gọt trái cây uy hiếp người chơi, anh Phi không phục đưa ra giãy giụa cuối cùng, sau đó, Bạch Ấu Vi sử dụng đạo cụ thỏ… Thừa Úy Tài dõng dạc…
Một vòng tiếp một vòng.
Đe dọa và dụ dỗ.
Quan giám sát nhìn về phía anh chàng bình thường, khàn giọng hỏi: “Người chơi có chắc chắn nhường quyền chọn đề không? Một khi nhường quyền chọn đề, bạn mất đi ưu thế chọn đề, bây giờ điểm của bạn là 1 điểm, nếu lại đáp sai một đề…”
“Này ~ không phải ban nãy mi nói, sẽ nghiêm ngặt chủ trì trò chơi theo yêu cầu à?” Bạch Ấu Vi cắt đứt lời nó, giọng nói rất bất mãn, “Bây giờ là gì? Cố ý dụ dỗ người chơi thay đổi quyết định của mình hả? Làm như vậy có tính phá hỏng sự cân bằng của trò chơi không? Xem ra mấy quan giám sát này, bọn mi đều thích nói một đàng làm một nẻo nhé! Còn rùm beng mình công chính, có cảm thấy buồn cười không?”
Quan giám sát im lặng, một lát sau trả lời: “Tại hạ chỉ hy vọng trước khi đưa ra quyết định quan trọng, người chơi có thể suy nghĩ thận trọng.”
“Đừng nói văn vẻ nữa!” Bạch Ấu Vi không khách sáo cười nhạo nó, “Chọn đề mục có phải quyết định quan trọng không? Vừa rồi người chơi số 2 chọn thơ ca, mi cũng không cho ông ấy cơ hội đổi ý! Mi nói, đề mục đã phong tỏa! Không, được, thay, đổi! Lẽ nào ký ức ông già họm hẹp chỉ có bảy giây, không nhớ rõ chuyện xảy ra ban nãy hả?”
Quan giám sát im lặng lần nữa: “…”
Bạch Ấu Vi nghiêng đầu, cười khẩy nhìn nó: “Lão già kia, đàng hoàng chủ trì trò chơi của mi đi! Đừng giở mánh khóe, sân chơi có 20 cá nhân, mi đừng hòng giết chết một người ~”
Ông lão áo choàng xám đứng lẳng lặng, vành mũ áo choàng che giấu tất cả tâm tình của nó.
Thẩm Mặc nhíu mày.
Anh nhớ rõ, người này có thể triệu hoán cơn lốc, dù cho ngoại hình là một ông lão gầy đét, cũng tuyệt đối là một phần tử nguy hiểm.
Nó sẽ ra tay với Bạch Ấu Vi à? … Thân làm quan giám sát, có thể tấn công người chơi không có hành vi vi phạm không?
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Mỗi người đều nhìn chằm chằm quan giám sát của cuộc chơi này.
Lại qua vài giây, ông lão áo choàng xám giật giật, thân thể hơi nghiêng, mặt hướng về phía Đàm Tiếu:
“Người chơi số 3, mời lựa chọn một loại đề mục.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó nảy sinh tâm trạng vừa hận vừa yêu rất phức tạp đối với Bạch Ấu Vi.
Hận, bởi vì cô gái này thật đáng ghét! Yêu, là vì cô thật sự có thể dẫn dắt họ sống sót ra khỏi đây!
Đàm Tiếu theo thường lệ chọn số học không am hiểu nhất.
Quan giám sát không lập tức đọc đề.
Thời gian nó im lặng rất lâu, sau đó bình tĩnh đọc:
“Đề số 4, thao trường (1) có chiều dài 100 m và chiều rộng 50 m thì diện tích sân chơi đó là bao nhiêu mét vuông?”
(1) Nơi thao luyện quân sự hay thể thao.
Đàm Tiếu cảm thán: “Oa, cuối cùng ra một câu hỏi thật khó! Có lẽ đây là giới hạn môn toán của tôi!”
Quan giám sát: “…”
Mọi người: “…”
Trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút, đồng tình, vi diệu đối với hệ thống.
Ừm…
…
Vòng quay tiếp theo, người kim đồng hồ chỉ hướng là Nghiêm Thanh Văn.
Quan giám sát hỏi: “Người chơi số 7, bạn có muốn nhường quyền chọn đề không?”
Tất cả mọi người nhìn Nghiêm Thanh Văn.
Bao gồm cả con thỏ trên bàn quay.
Khóe miệng Nghiêm Thanh Văn vểnh lên, quay đầu hỏi Bạch Ấu Vi: “Theo tôi được biết, đa số đạo cụ dùng một lần, cô xác định nó còn có thể thả ra tia chớp không?”
Vẻ mặt Bạch Ấu Vi không thay đổi, “Tôi nói được, anh tin không? Chi bằng anh thử xem?”
Nghiêm Thanh Văn không muốn thử.
Anh ta cười, nhìn về phía quan giám sát nói: “Tôi cũng nhường quyền chọn đề, nhường cho người chơi số 3.”
Danh Sách Chương: