Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, có vẻ không có tinh thần.
Sau khi từ trong hồ lên bờ, cô đã đổi quần áo khô ráo, nhưng tóc vẫn ướt sũng dính ở sau lưng, dính mùi tanh của nước hồ, khiến cô cảm giác rất khó chịu.
Cũng may những người trước mặt đều là người quen cũ, dù cho thấy cô thay đổi quần áo cũng vô cùng biết điều, chưa từng hỏi quần áo lấy ở đâu.
Thẩm Mặc nhìn sang, thay cô giải thích với mọi người: “Cô ấy hơi mệt. Sau khi vào trò chơi, chúng ta đã vượt qua 20 tiếng không nghỉ ngơi.”
20 tiếng này không phải ngày tháng sinh hoạt bình thường không cần lo lắng, mà là 20 tiếng đồng hồ luôn căng thẳng, mệt mỏi buồn ngủ là chuyện rất bình thường.
Bạch Ấu Vi khẽ chau mày, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy mạch suy nghĩ của Nghiêm Thanh Văn… đúng. Nếu không có con búp bê vải kia, ban ngày đánh bất ngờ sẽ thành công, chỉ là, búp bê vải bị Mary mang theo người, muốn tách biệt bọn chúng rất khó… tôi tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, âm nhạc bên ngoài quá ồn…”
Nghiêm Thanh Văn thấy cô thực sự miễn cưỡng, lại nhìn những người khác.
Ngoại trừ Thẩm Mặc biểu cảm quanh năm không đổi, cùng với Đàm Tiếu tinh thần luôn dồi dào, trên mặt những người khác đều lộ vẻ mệt mỏi.
Nghiêm Thanh Văn nói: “Nếu hiện tại chúng ta cũng không nghĩ ra cách, không bằng đến ban ngày bàn bạc lại! Nơi này rất bí mật, Mary và mèo sẽ không tìm tới đây, mọi người dành thời gian nghỉ ngơi, có lẽ ngày mai sẽ có mạch suy nghĩ mới.”
Nói như thế, mọi người lại trò chuyện đôi câu, tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Nơi này không có giường, không có gối đầu, chỉ có thể tìm mặt tường, hoặc tìm cây cột để dựa vào, thoáng chợp mắt nghỉ ngơi một chút.
Mary và mèo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bọn họ không thể buông lỏng cảnh giác ngủ say.
Thẩm Mặc kéo lấy Bạch Ấu Vi, điều chỉnh tư thế, để cô nằm ngủ thoải mái hơn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người đã quen dựa sát vào nhau, tự nhiên thân thiết, không hề liên quan đến tình dục. Ngôn Tình Xuyên Không
Thẩm Mặc cầm vai của cô, âm thanh thật thấp nói: “Nếu ngày mai vẫn không nghĩ ra biện pháp, em và Thẩm Phi ở lại nơi này, anh đi cùng Nghiêm Thanh Văn giải quyết búp bê vải.”
Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn anh, một lời khó nói hết, “Anh còn muốn em ở cùng cậu ta?”
“Ít nhất cần để lại một người chăm sóc em.” Thẩm Mặc mỉm cười nói, “Thằng bé bị thương, suýt nữa chết đuối, trạng thái ngày mai chắc không tốt, không thích hợp hành động cùng với bọn anh.”
Nói xong, anh liếc nhìn Thẩm Phi vẫn hôn mê nằm bên cạnh, giọng đè thấp hơn:
“Anh cũng có chút tư tâm, trong tay Đàm Tiếu còn có một mảnh ghép trò chơi, mặc dù gặp phải nguy hiểm, cũng có năng lực tự vệ, nhưng mà Thẩm Phi không có… Anh hy vọng lúc ra khỏi trò chơi, có thể bàn giao thằng bé lành lặn vào tay cha mẹ nó.”
“Cậu ta lành lặn, vậy em thì sao?” Bạch Ấu Vi uất ức đâm vào ngực anh một cái, “Anh biết ngày hôm nay cậu em trai của anh quăng ngã em bao nhiêu lần không? Bốn lần! … Không đúng, là năm lần! Em không nhớ rõ, quăng ngã em rất nhiều lần!”
Thẩm Mặc ngẩn người, cúi đầu nhìn cô: “Nó cố tình làm em ngã?”
“Không phải cố tình, lẽ nào là vô tình ngã sao?” Bạch Ấu Vi vén tay áo lên, để anh xem khuỷu tay mình, “Anh xem một chút chỗ này, đã trầy da, còn có chỗ này…”
Cô vén tóc mái lên, để anh xem phần trán của cô.
“Có phải sưng lên không? Chắc chắn sưng lên đúng hay không? Em đã sờ thấy! Còn có trên đùi, anh xem… Đầu gối, trên lưng tất cả đều là…”
Thẩm Mặc đè lại bàn tay cô định vén váy, giọng nói bất đắc dĩ: “Được rồi, đủ rồi.”
Bạch Ấu Vi tức giận thả váy xuống, “Toàn bộ số lần em té ngã trong đời cộng lại cũng không nhiều bằng ngày hôm nay! Em mặc kệ, ngày mai anh phải để cậu ta cách xa em một chút! Em không cần cậu ta chăm sóc.”
Tránh xa một chút chỉ có an toàn, không may bị chết cũng không liên quan gì đến cô.
Cho dù Thẩm Mặc sẽ không trách cô, cô cũng phải bóp chết tất cả khả năng manh mún ảnh hưởng đến sự phát triển tình cảm của hai người từ trong trứng nước!
Danh Sách Chương: