Thẩm Mặc có chút do dự, để Bạch Ấu Vi lại một mình, anh sẽ lo lắng.
Bạch Ấu Vi thông minh như thế nào đi nữa, đối mặt với tình huống khẩn cấp, sức hành động của cô gần như bằng không, tuy rằng Thẩm Phi bị thương, nhưng mang theo cô chạy trốn không thành vấn đề.
Hai người kia quả thật có chút không hòa thuận, có điều Thẩm Mặc cảm thấy, đối diện với vấn đề an toàn, một chút “Không hòa thuận” nhỏ nhoi hoàn toàn có thể bỏ qua.
Giống như trước đây anh chấp hành nhiệm vụ, cho tới bây giờ anh đều đặt tình cảm cá nhân ở sau cùng.
Bạch Ấu Vi xem sắc mặt cũng biết anh không đồng ý, ngay lập tức cái miệng nhỏ nhắn trề ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng suy sụp.
Thẩm Mặc nói: “Chịu đựng một chút.”
Bạch Ấu Vi ôm cổ của anh vặn vẹo một cái, “Em không muốn nhẫn nhịn cậu ta ~”
Thẩm Mặc nói: “Đừng tùy hứng.”
Gương mặt Bạch Ấu Vi nhỏ nhắn chôn trong hõm vai anh: “Anh anh anh anh…”
Thẩm Mặc: “…”
Cảm giác những người khác đều quay sang nhìn…
Trên gương mặt mọi người đều thể hiện sắc thái một lời khó nói, cảm giác không phải nhìn thấy một cô bé yêu kiều đang làm nũng mà là thấy một con sư tử hung ác, to lớn đang làm nũng, vô cùng không phù hợp.
Thẩm Mặc không tiếng động vỗ vỗ lưng Bạch Ấu Vi, trong lòng bất đắc dĩ.
Không còn cách nào.
Nếu cô không chịu đựng được, anh đành cố chịu một chút.
…
Cả đêm, Mary và mèo chưa từng xuất hiện.
Lúc kim giờ một lần nữa chỉ hướng 12 giờ, trời đã sáng, gác chuông phát ra tiếng chuông vang rền —
Công viên, quay về tĩnh mịch.
Thẩm Phi tỉnh.
Sau khi khôi phục ý thức, anh chàng có phần hưng phấn, lôi kéo Đàm Tiếu và Lữ Ngang chia sẻ cảnh trong mơ hôm qua của mình, nhấn mạnh mình đã trông thấy thủy quái!
“Tóc cô ta giống như rong biển màu đen! Da trắng như pha lê! Ở dưới nước không nhìn rõ diện mạo của cô ta, đặc biệt thần bí… Aizz, các người đừng cười! Chưa biết chừng đây là manh mối quan trọng trò chơi đưa cho chúng ta!”
Lữ Ngang cười ha ha: “Còn chưa tỉnh ngủ à! Cậu ấy mà!”
Thẩm Phi nói thật: “Ban đầu em nghĩ mình nằm mơ, là ảo giác, nhưng cảm giác đó quá chân thực! Em còn sờ được quần của cô ta!”
Lữ Ngang chế nhạo nói: “Thủy quái còn mặc quần hả? Tôi tưởng rằng thủy quái không mặc quần áo giống như nàng tiên cá.”
Đàm Tiếu chẳng khách sáo cười chê anh: “Đầu óc chú em bị nước vào hồ đồ hả!! Cái gì mà thủy quái! Không phải là Vi Vi sao! Oa ha ha ha!”
Thẩm Phi ngẩn người, vô ý thức quay đầu nhìn Bạch Ấu Vi, giải thích: “Không phải, tôi thấy thủy quái mặc quần trắng, cô ta mặc màu xanh…”
Nói một nửa đột nhiên mắc kẹt, biểu cảm Thẩm Phi cứng ngắc.
Ngày hôm qua Bạch Ấu Vi mặc… Dường như đúng là váy màu trắng, lẽ nào, anh thực sự nhìn lầm?
Gương mặt không biết tại sao đỏ hồng, gương mặt Thẩm Phi nóng rực, cực kỳ xấu hổ.
Một cánh tay Lữ Ngang khoác lên vai anh, cười nói: “Bình thường thôi, lúc còn trẻ có ai không có tình nhân trong mộng, có phải không? Hắc hắc…”
“Không phải… Tôi, tôi không có!” anh khó chịu và xấu hổ, không ngừng lắc đầu, chạm đến ánh mắt Bạch Ấu Vi lãnh đạm phía xa xa, trong lòng có chút… mất mát.
Bạch Ấu Vi chỉ liếc nhìn Thẩm Phi rồi thu hồi ánh mắt.
Cô túm lấy cánh tay người đàn ông trước mặt, vẻ mặt không vui: “Tối hôm qua chuyện anh đồng ý với em trước khi ngủ, không được ngủ một giấc rồi không thừa nhận nhé. Nói mà không giữ lời hứa, giữa người với người có còn chữ tín cơ bản nhất nữa không?”
Thẩm Mặc buồn cười, “Nói bậy bạ gì hả, anh bảo em và thằng bé ở lại tháp chuông, đâu bảo hai người ở cùng một chỗ.”
“Đều ở tháp chuông, vẫn không tính ở cùng nhau hả?!” Bạch Ấu Vi lườm nguýt, “Tháp chuông cao như vậy, bao nhiêu bậc thang, có phải anh muốn cả người em té ngã 360 độ không?!”
“Không làm em bị ngã.” Thẩm Mặc nhéo nhéo gò má của cô, “Đến lúc đó em ở trên đỉnh tháp, anh bảo Thẩm Phi canh giữ ở dưới.”
Danh Sách Chương: