Mục lục
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ngoài trời tuyết lớn bay tán loạn, Hoàng Phủ Thanh Vũ giương ô từng bước một đi về phía lương đình, Thôi Thiện Duyên đi theo ở phía sau rất là cẩn thận.

Tịch Nhan không nhìn rõ bộ dáng đi đường của hắn, chỉ cảm thấy một đoạn đường ngắn ngủi như vậy mà hắn đi thật lâu. Mãi cho đến khi hắn buông ô, đi vào trong đình, nàng mới có thể nhìn thấy sắc mặt hắn, trong lòng giống như gặp phải kích động mạnh.

Sắc mặt hắn tái nhợt hơn so với lúc nãy. Từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng hắn suy yếu như thế này.

"Nhan Nhan, nàng ở đây làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, nhưng không tới gần nàng, chỉ ngồi xuống ở một bên, "Nàng cũng đến ngắm tuyết sao?"

Tịch Nhan nhìn hắn, bỗng nhiên hít sâu vào một hơi, cảm thấy hơi lạnh đi thẳng vào phổi, sau đó cười nhẹ: "Đúng, ngắm tuyết. Nhưng ta đã ngắm đủ rồi, không quấy rầy Thất gia nữa."

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười lên tiếng: "Thôi Thiện Duyên, đưa sườn Vương phi trở về."

Bên kia Ngân Châm đã sớm bung ô ra, Tịch Nhan không nhìn hắn nữa, trốn vào dưới ô, trở về Hi Vi viên.

Thôi Thiện Duyên đứng ở ngoài đình, nhìn vế phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại nhìn về phía Tịch Nhan, do dự lên tiếng: "Thất gia, ngài --"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thu hồi ánh mắt từ trên người Tịch Nhan lại, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, Thôi Thiện Duyên cắn răng một cái, vội vàng đuổi theo Tịch Nhan, chỉ còn lại một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng ngồi ở trong đình.

Lúc nãy hỏa lò đã sớm bị tắt, giờ này khắc này giữa đêm đông lạnh lẽo, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng Tịch Nhan dần dần khuất xa, cho đến khi bị giói tuyết che mờ hết tất cả mới cong người chậm rãi đứng lên, hít vào một hơi thật dài.

Tuy gió lạnh đến tận xương cốt, vết thương đau đớn khó chịu, nhưng khóe miệng thảm đạm của hắn cũng không thấy gợi lên nụ cười, thậm chí còn có sự lo lắng từ trong trái tim thẩm thấu ra ngoài.

-------------------------------------------

Đã gần mười ngày trôi qua, Tịch Nhan chưa gặp qua Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Từ sau ngày ngày gặp mặt ở trong lương đình, sang ngày hôm sau, từ tiền viện truyền đến tin tức hắn bị thương phải nằm liệt trên giường, sau đó mấy ngày, cả vương phủ lâm vào một bầu không khí bi thảm.

Hi Vi viên vốn nơi ở xa nhất trong vương phủ, Tịch Nhan không bị ảnh hưởng bởi bất cứ người hay chuyện xảy ra ở tiền viện, nhưng mỗi ngày nàng đều nghe nói về tiến triển vết thương của hắn -- trong cung hàng ngày đều có ngự y giỏi nhất được phái đến, nhưng sau mỗi lần đến, ngày hôm sau lại có thêm nhiều ngự y vào phủ.

Nói tới nói lui, vẫn không nghe được tin tức hắn được chữa khỏi hẳn. Mỗi ngày, Thôi Thiện Duyên đều đúng thời điểm đến Hi Vi viên nhắc nhở Tịch Nhan uống thuốc. Mỗi ngày nàng dường như không nhớ đến chuyện này, mỗi ngày đều phải nhờThôi Thiện Duyên nhắc nhở, mới có thể nhớ ra. Uống thuốc xong nàng cũng chỉ lẳng lặng ngồi một không nói bất cứ điều gì, cũng không hỏi bất cứ điều gì.

Vào một ngày, đã đến giờ uống thuốc nhưng Thôi Thiện Duyên vẫn chưa xuất hiện. Do liên tiếp mấy ngày hắn đều đến, ngay cả Ngân Châm cũng nhớ rõ đến giờ này phải làm gì nhưng Thôi Thiện Duyên vẫn chưa tới, trong lòng cô ta cũng cảm thấy kỳ quái, liền tự mình nhắc nhở Tịch Nhan lúc này đang xem sách y uống thuốc.

Tịch Nhan nghe xong lời của nàng bỗng cảm thấy nao nao, từ trên trang sách ngẩng đầu lên hướng về phía cửa nhìn thoáng qua, sau đó mới thấp giọng nói: "Ngươi đi lấy thuốc đến đây."

"Vâng." Ngân Châm nghe xong trả lời, sau đó đi vào bên giường, lấy ra hộp gấm đựng thuốc mở ra, lại kinh ngạc khi thấy bên trong trống không. Nàng xoay người nhìn về phía Tịch Nhan, "Sườn Vương phi, thuốc đã dùng hết rồi, để nô tì đi nói với Thôi tổng quản."

"Không cần." Tịch Nhan khép sách lại, hàng mi dài rũ xuống, "Thân mình ta đã tốt rồi. Gần đây Thôi tổng quản hẳn là bề bộn nhiều việc, ngươi không cần làm phiền hắn ."

Ngân Châm cũng biết thời gian gần đây Hoàng Phủ Thanh Vũ bị thương nặng, mỗi người trong phủ ai cũng có vẻ lo lắng, bởi vậy không ai có tinh thần quan tâm đến Tịch Nhan, không ai muốn vì việc nhỏ như vậy mà gánh thêm việc, nên lên tiếng đáp ứng lời Tịch Nhan nói.

Tịch Nhan vẫn ngồi tại chỗ một lát, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ lung tung cái gì, quyển sách trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất. Nàng nhìn chằm chằm quyển sách, hồi lâu sau, đột nhiên đứng bật dậy, xoay người liều lĩnh muốn xuất môn.

Nhưng trong phòng vốn không có ai thế mà khi nàng vừa đứng bật dậy trong nháy mắt đã rơi vòng một vòng tay ấm áp.

Hoảng hốt, ngạc nhiên, khiếp sợ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, mang theo nụ cười bí hiểm trước sau như một: "Ta biết ngay mà, một ngày không nhìn nàng, nàng nhất định xảy ra chuyện. Thuốc còn chưa uống, lại muốn chạy đi đâu?"

Nàng giật mình nhìn hắn, chỉ một thoáng hai mắt đều đẫm lệ.

Chỉ mới mười ngày mà thôi, khi gặp lại dường như qua mấy đời. Nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nói nên lời dù chì một câu.

Hắn cúi đầu xuống, đưa tay xoa khóe mắt của nàng: "Nhan Nhan?"

Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tránh khỏi hắn, cúi đầu, không muốn cho hắn thấy nước mắt của mình, ngữ khí cũng rất bình thản: "Sao Thất gia lại đến đây?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong tay áo lấy ra một hộp bằng kim loại có khắc hoa văn, xoay người gọi Ngân Châm tiến vào: "Lấy cho chủ tử của ngươi một chén nước ấm, hầu hạ nàng dùng thuốc."

Trên mặt Ngân Châm mang theo ý mừng, đáp ứng một tiếng, tiếp nhận thuốc, rót nước đưa tới trước mặt Tịch Nhan.

Hốc mắt Tịch Nhan vẫn còn ửng đỏ, Ngân Châm cảm thấy thú vị, khóe miệng ẩn dấu ý cười, nhưng vẫn không thể che dấu được. Lúc Tịch Nhan uống thuốc, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của nàng, sau một thoáng nao nao bỗng dưng đỏ mặt.

Ngân Châm thu thập chén bát, cất thuốc xong, mới lui xuống.

Trong phòng tràn ngập không khí hoà thuận vui vẻ, Tịch Nhan vừa mới uống thuốc, cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, tay có chút mồ hôi thoát ra. Ngập ngừng một chút, nàng quay lại muốn nhặt quyển sách rơi trên mặt đất, vừa vặn thấy hắn cũng xoay người, nhặt quyển sách lên.

Chân tay nàng trở nên luống cuống, đợi đến khi hắn đứng thẳng dậy, nàng đi đến ngồi xuống bên giường, không ngừng vò nát chiếc khăn tay lòng bàn tay.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đem sách đặt trên bàn, cũng đi tới bên giường, nhìn nàng không ngừng vần vò chiếc khăn trong tay, khóe miệng nhếch lên: "Uống thuốc nhiều ngày như vậy, để cho ta xem xem thân mình nàng có tốt lên chút nào không?"

Tay hắn vừa mới chạm đến cổ tay nàng, trong lòng Tịch Nhan liền "Đột" nhảy dựng lên, vội rụt tay lại, lạnh lùng nói: "Thất gia bệnh nặng mới khỏi, tốt hơn là tự xem cho mình đi. Ta thật sự rất khỏe."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK