Thành Đức mùa đông năm thứ ba, thiên hạ vốn chia thành ba phần nay đã có sự thay đổi.
Trải qua thời gian dài chống cự chỉ còn sót lại hơn mười tòa thành trì, Đại Sở cuối cùng cũng phải dâng lên hàng thư cho vương triều Bắc Mạc. Nghe nói, hàng thư này do Dự thân vương Mộc Cao Phi tự tay viết, đem dâng hơn mười tòa thành trì còn lại của Đại Sở, bá quan văn võ của triều đình Đại Sở, bao gồm hoàng đế Mộc Thiệu Đình cũng quy hàng dưới trướng của Bắc Mạc.
Hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ sau khi tiếp nhận hàng thư, liền lập tức lui binh, hạ chỉ đổi Đại Sở vì Lăng Nam quận, đồng thời một lần nữa phân chia thị trấn, phân phong quan lại, miễn thuế má ba năm cho Lăng Nam quận, nhằm mục đích để dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Phong cho Mộc Thiệu Đình là Nam quận vương, tọa trấn tại nơi vốn là kinh thành Đại Sở như trước, chính là nhu hàng năm thượng kinh nhà giàu, hội báo chiến tích. Còn chiến thần Dự thân vương lại bị điều đến đế kinh, được sắc phong vương khác họ, cùng Thập Nhất Vương gia Hoàng Phủ Thanh Dung cùng thống lĩnh trăm vạn cấm quân trong kinh.
Chuyện xấu đồn xa huống hồ một chuyện đại sự như vậy, đương nhiên làm đề tài cho người trong thiên hạ bàn tán say sưa một phen, rung chuyển thời cuộc cả một thời gian dài, rốt cuộc cũng dần dần lắng xuống.
Cùng lúc đó, đứa bé trong bụng của Tịch Nhan cũng đã hơn tám tháng, tính tình của nàng càng lúc càng giống trẻ con, lúc này hoàn toàn không để ý bụng to mệt nhọc, vẫn đi theo bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, cùng hắn cải trang vi hành.
Thời gian đầu sau khi Đại Sở dâng hàng thư, bệnh của hắn cũng rốt cuộc bình phục hẳng, nguyên nhân chính là bởi vì một câu nói của Tịch Nhan: "Ta không muốn gả cho một nam nhân ốm yếu", từ đó về sau, thân thể hắn khang phục với tốc độ cực nhanh, hắn vốn muốn về kinh thành xử lý chính sự, nhưng lại lo lắng Tịch Nhan đi đường xa mệt nhọc, nên đành thu xếp cho nàng ở lại trại hoa, còn hắn mỗi khi xong việc lập tức chạy tới nơi này làm bạn với nàng, nói là phải đợi nàng ở nơi này sinh hạ đứa bé.
Nhưng Tịch Nhan vẫn còn nhớ rõ lúc trước hắn đã nói qua muốn dẫn nàng cải trang vi hành, du ngoạn phong cảnh ven bờ sông Thanh Dặc, cho nên liền quấn quít lấy hắn, đến nỗi hắn thật sự không có biện pháp với nàng, rốt cuộc đáp ứng mang nàng đến vùng Giang Nam trước.
Trên đường đều du ngoạn bằng thuyền, phong cảnh tất nhiên là đẹp đến không còn gì để nói, nhưng thứ Tịch Nhan yêu nhất chính là đồ ăn thức uống nơi đó.
Trên đường đi, chiếc thuyền ngẫu hứng neo tại một nơi, đó là một thôn trang trong vùng phụ cận, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn nàng chậm rãi đi vào trong thôn, tùy ý tìm một ngôi nhà dân thường, đại khái nói vài câu liền có thể kiếm được một chút cơm ăn. Người trong thôn thấy bọn họ quần áo chỉnh tề, dáng vẻ lại phi phàm, tự nhiên mang những món ngon nhất ra chiêu đãi.
Vào mùa đông, thôn dân mạo hiểm, mặc kệ giá rét vẫn ra khơi đánh bắt các loại cá, còn có các món ăn chưa bao giờ gặp qua hoặc những món ăn ướp muối, sử dụng những biện pháp dân dã chế biến, mặc kệ là canh hay cơm, toàn bộ đều làm cho Tịch Nhan yêu thích không muốn buông tay, bởi vì như vậy nên càng không muốn rời đi, nàng liền năn nỉ Hoàng Phủ Thanh Vũ tiếp tục ở trong thôn một thời gian. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn cũng không muốn để cho nàng sinh nở ở bên ngoài, dù sao nàng cũng sắp sinh tới nơi, nhưng mà nàng lại cố ý, hắn đúng là vẫn không có biện pháp nào đành theo lời của nàng tiếp tục ở lại.
Bởi vì Bất Ly chưa đủ tháng đã được sinh ra, bởi vậy lần này Tịch Nhan mang thai, hắn rất chú ý, kết quả vẫn không tính đúng ngày giờ -- Tịch Nhan trước ngày dự sinh nửa tháng đã bị vỡ ối.
Vào ngày đó, toàn bộ mọi người trong thôn vì bọn họ mà rối cả lên, cơ hồ những nhà nào có người từng có kinh nghiệm sinh sản đều đến hỗ trợ, nhốt Hoàng Phủ Thanh Vũ cố ý ở lại trong phòng ngoài cửa.
Hắn đứng ở bên ngoài nghe tiếng la lúc to lúc nhỏ của Tịch Nhan bên trong, lại nghe thanh âm rối bời của những phụ nhân, trong lòng lại càng loạn vô cùng.
Nhưng không ngờ, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, lần này Tịch Nhan sinh nở lại rất thuận lợi – sau gần một ngày tra tấn mẫu thân của mình, đứa nhỏ cũng thuận lợi ra đời.
Khi trong phòng vang lên tiếng khóc nỉ non đầu tiên của trẻ con, những thôn dân cùng hắn chờ ở bên ngoài cơ hồ đều tiến lên vây quanh hắn nói những lời chúc mừng.
Nhưng hắn ngay cả cười cũng không dám cười, đợi cho những phụ nhân này lục tục đi ra, hắn lập tức liều lĩnh vọt vào trong phòng sinh.
Trên giường, Tịch Nhan đầu đầy mồ hôi trong tình trạng kiệt sức, kế bên là đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lặng yên đi qua, Tịch Nhan vốn đang nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn hắn, cái miệng đột nhiên mím lại: "Thất lang, đau chết ta rồi."
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ khắc chế không được muốn rơi lệ.
Lúc Bất Ly được sinh ra hắn cũng chưa từng có cảm giác như thế này -- bởi vì khi Bất Ly ra đời, hắn cùng với nàng đang giận dỗi, hắn giận nàng hận nàng, ngay cả sự ra đời của Bất Ly làm cho hắn vô cùng vui mừng nhưng vẫn thường xuyên tức giận nàng đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện nay lại hoàn toàn không giống như lúc đó, đây là đứa con thứ hai của bọn họ được sinh ra, sau mấy tháng bọn họ làm bạn bên nhau sớm tối, đứa bé này ra đời giúp cho hắn thể nghiệm đến cùng cảm giác được làm cha khác hẳn với khi Bất Ly ra đời.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến lên, ôm Tịch Nhan vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của nàng: "Ngoan, bây giờ còn đau không?"
Tịch Nhan nhíu mi gật gật đầu, lệ quang trong suốt: "Về sau không cần sinh nữa được không?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi đổi, trầm ngâm một lát, vừa định đáp ứng nàng, Tịch Nhan bỗng nhiên xì một tiếng nở nụ cười, nói: "Ta hù chàng đó, xem bộ dáng của chàng kìa."
Hoàng Phủ Thanh Vũ tất nhiên là tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng vất vả của nàng, lại không thể phát tiết ra được, chậm rãi thả nàng xuống giường lại, nói: "Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta ở trong này cùng nàng."
Tịch Nhan mệt chết đi, nhưng vẫn không chịu ngủ, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đang thật cẩn thận nhìn đứa bé, khóe miệng nhịn không được nở ra nụ cười.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Trai hay là gái vậy?"
Tịch Nhan ngẩn ra, dở khóc dở cười: "Mới vừa rồi thanh âm của các tẩu tử lớn như vậy, chàng không nghe thấy sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ hồi tưởng lại, nhưng căn bản không nhớ rõ đã nghe được những người đó nói là trai hay gái, chỉ nhớ rõ sau khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, trong đầu liền ông một tiếng, rốt cuộc nghe không thấy gì khác nữa.
Tịch Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười: "Là một bé trai, Bất Ly có đệ đệ rồi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời bật cười, nhưng vẫn tự mình xem xét một chút, mới chậm rãi nắm tay Tịch Nhan: "Con trai, con trai đầu tiên của chúng ta."
"Đặt tên gì cho hay nhỉ?" Đôi mắt trong suốt của Tịch Nhan nhìn hắn, "Bất Khí sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như ngay lập tức quả quyết phủ quyết: "Làm gì có đứa bé nào tên gọi cổ quái như vậy chứ."
"Cổ quái sao?" Tịch Nhan nói, "Không cổ quái đâu, cùng với Bất Ly vừa vặn là tên của tỷ đệ mà."
Nhưng bất luận nàng nói cái gì, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không đồng ý, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa ra tên gì, nàng cũng không đồng ý.
Từ đó, việc đặt tên cho đứa bé cứ thế mà kéo dài.