Ý cười nơi khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chuyển hóa thành thâm thúy động lòng người: "Nhan Nhan, sao lại như vậy, đùa không vui chút nào."
"Nhan Nhan?" Thiếu niên bỗng dưng mở to hai mắt, đôi mắt trong suốt vô tội phảng phất như làn nước, lập tức cười nói "Thì ra công tử là nhận sai người, ta không phải người công tử vừa nhắc đến."
"Sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhấc mi, quay đầu nhìn về thức ăn trên bàn, lập tức cầm lấy đũa trúc trước mặt thiếu niên, lấy một miếng dưa chuột ngâm giòn bỏ vào trong miệng, nhấm nháp một lát, cười khẽ,"Hương vị không sai. Thì ra Nhan Nhan còn nhớ rõ ta thích nhất món này."
"A, rõ ràng đây là món ta thích ăn, sao lại đổi thành ngươi thích?" Thanh âm thiếu niên lạnh lùng, tựa hồ không còn kiên nhẫn nữa, đứng dậy muốn đi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt nàng lại, lấy một khối bánh để trước mặt nàng: "Nàng còn nhớ rõ mình ở Trung thu năm trước đào tẩu không? Thật ra trong lòng nàng cũng luyến tiếc, có phải không?"
Dứt lời, không đợi nàng trả lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng, đồng thời một tay xoa đầu nàng, tháo ra, dây buộc tóc trên đầu nàng lập tức theo ngón tay hắn rơi xuống, một mái tóc đen nhánh tuôn xuống như thác nước, phủ kín tấm lưng hắn đang ôm sát..
Hơi thở quen thuộc bất ngờ đánh úp lại, thân nàng mình trở nên cứng ngắc, sau một lát trở nên mềm oặt.
Hắn vẫn ôn nhu như trước, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vẽ lại hình dáng đôi môi của nàng, sau đó mới chậm rãi đi vào, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, dùng cách thức hai người đều quen thuộc, thân mật giao tiếp với nhau.
Từ khi hắn xuất hiện cho đến giờ phút này, hết thảy đều là bất khả tư nghị như vậy, tấn công bất ngờ nàng không kịp phòng ngự.
Nàng cơ hồ vô lực xụi lơ trong lòng hắn, hắn chậm rãi buông lỏng nàng ra, nhẹ nhàng xoa đôi môi có chút sưng đỏ của nàng: "Hôm nay, nơi này không thể **** được?"
Nàng bỗng dưng ngẩn ra, lập tức lại nợ nụ cười quyến rũ, tựa hồ không chút nào để ý sửa sang lại mái tóc đen phân tán một chút, nâng tay ôm lấy cổ hắn: "Cho dù ngươi biết ta là thân nữ nhi thì thế nào? Ta vẫn không phải người ngươi tìm, cáo từ công tử."
Đầu ngón tay hơi lạnh của nàng lướt qua mặt hắn, cúi người xuống nhặt dây buộc tóc lên, cười yếu ớt một tiếng sau đó nhanh nhẹn rời đi.
Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn nàng rời đi, khóe môi nhếch lên.
Nàng vừa xuống lầu vừa vội vàng buộc tóc, ở góc cầu thang gặp nhìn thấy tiểu nhị trợn mắt há hốc mồm, nụ cười quyến rũ trên mặt lúc này mới biến mất, trong ngữ khí rõ ràng chứa sự kích động hiếm thấy: "Cửa sau ở nơi nào?"
Nhưng mà, vừa mới ra khỏi cái gọi là cửa sau, Tịch Nhan liền hối hận .
Bản lãnh của hắn lớn như vậy, nàng ở nơi này tránh né đã hơn một năm, rốt cục vẫn bị hắn tìm được. Lúc trước là cách xa ngàn dặm, nay gần ngay trước mắt, nàng làm thế nào trốn đây?
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được giương mắt nhìn lên căn phòng trên lầu hai, không ngờ nhìn thấy hắn đang đứng ở sau cửa sổ, khuôn mặt mang nụ cười nhìn nàng.
Trong lòng Tịch Nhan đột nhiên nhảy dựng, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, đứng im tại chỗ, không thể nhấc chân đi.
Rốt cục một lần nữa lại gặp gỡ hắn, nàng trốn tránh đã hơn một năm nay, lại đồng thời tâm tâm niệm niệm một người đã hơn một năm nay.
Nàng còn tưởng rằng, thời gian nhất định có thể xóa nhòa mọi thứ, chỉ cần thời gian trôi qua, hình bóng của hắn ở đáy lòng nàng nhất định sẽ tan thành mây khói -- nếu nam nhân trên thế gian này đều có thể thay đổi thất thường, dễ dàng thay lòng đổi dạ, như vậy đối với nàng mà nói, quên một người cũng sẽ không là việc gì khó khăn?
Nhưng cho tới bây giờ, một năm trôi qua, chuyện cũ không có nhạt nhòa mà ngược lại càng ngày càng thêm sâu sắc -- cho đến hôm nay nhìn thấy hắn, nội tâm của nàng chợt gió nổi mây phun, rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn