Mục lục
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lạc Tuyết cũng chạy theo phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc vội vàng chạy đến hồ Bích Thủy chỉ thấy được chung quanh đều là người, đợi cho đám người đó tản ra, nàng ta mới nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở ven hồ.

Hắn chỉ đứng ở nơi đó, trong tay nắm chặt một chiếc giày thêu, cơ hồ muốn bóp nát chiếc giầy hồng nhạt, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt thê lương nhìn mặt hồ.

Hắn vốn là người không dễ dàng lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng mà giờ này khắc này, trên người hắn tản mát ra sự phẫn nộ cùng đau thương đủ để thổi quét mỗi người ở đây.

Không ai dám tiến lên, bao gồm cả Thôi Thiện Duyên, đều lặng yên không một tiếng động thối lui vài bước.

"Tìm có được không?" Trong hồ bỗng dưng truyền đến một câu hỏi, nghe tiếng nói chính là người vừa mới từ đáy hồ đi lên đang hỏi những người bên kia.

"Không có......"

Lời người bên kia còn chưa dứt, đột nhiên trong lúc đó --

"Phù phù!"

"Vương gia --"

Cùng với một tiếng kinh hô, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã mạnh mẽ nhảy vào trong hồ nước.

"Vương gia bơi không giỏi!" Thôi Thiện Duyên lấy lại tinh thần, vội hô to, chạy vọt tới bên hồ, nhưng chỉ nhìn thấy mặt hồ gợn sóng mà thôi. Hắn gấp đến độ dậm chân hô to: "Cứu Vương gia lên, mau!"

Lúc này, Lâm Lạc Tuyết sợ tới mức dưới chân như nhũn ra, dựa vào tỳ nữ bên cạnh mới không bị ngã xuống đất.

Trong hồ, toàn bộ thị vệ nhanh chóng theo lời Thôi Thiện Duyên, đều nhảy xuống chỗ mà Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa chìm xuống, nhưng ở đáy hồ tìm nửa ngày vẫn không phát hiện bóng dáng của hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Vương gia --" Lâm Lạc Tuyết tới bên hồ hô to một tiếng, rốt cuộc khắc chế không được ngã xuống đất.

Hồi lâu sau, trong lúc mọi người vô cùng lo lắng chờ đợi ở trên bờ, giữa hồ chỗ đột nhiên truyền đến "tiếng nước Rầm", như có ai trồi lên mặt nước.

"Nhan Nhan --"

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, tất cả mọi người đang cả kinh trên bờ cũng tỉnh lại, nhưng cũng không ai nghe ra đượv đó là thanh âm của ai, cũng không có ai biết được người đó đang gọi ai.

Có thị vệ nhanh chóng bơi về hướng phát ra âm thanh, cuối cùng rõ ràng truyền đến tiếng kinh hô: "Vương gia!"

Trên bờ hoàn toàn lâm vào trạng thái yên lặng và kinh ngạc, ai cũng thật không ngờ, tiếng kêu vừa rồi kia lại xuất phát từ Vương gia nhà mình, một người ngày thường bình tĩnh ôn hòa, dù cho trời có sập xuống cũng không sợ hãi!

Cùng với sự khiếp sợ như con sóng trào dâng trên bờ, trên mặt hồ lại dần dần bình tĩnh trở lại.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở chính giữa hồ, nhìn chung quanh chỉ thấy mặt hồ rất yên ắng, có cơn gió lạnh thổi qua mặt hồ, trên người hắn lạnh như băng, nhưng ánh mắt mãnh liệt, u lãnh dần dần lắng đọng lại nhìn về phía trên bờ.

Trên bờ, có một thân ảnh nữ tử yểu điệu bỗng nhiên từ sau một tảng đá lớn đi ra, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi đi đến bờ hồ, đứng trong gió lạnh, nhìn hắn trong hồ chỉ mỉm cười: "Ngươi ở nơi đó làm gì vậy?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, lội bì bõm lên bờ.

Thấy thế, Thôi Thiện Duyên vội đuổi những kẻ còn đang vây quanh hồ đi, thị vệ trong hồ cũng lên bên kia bờ, không một tiếng động biến mất trong hoa viên.

Đợi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ cả người ướt đẫm lên tới nơi, bên bờ chỉ còn lại một mình Tịch Nhan đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn hắn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nhìn chân của nàng, nhìn thấy chiếc chân bó lộ ra một nửa là một chiếc giày thêu màu xanh. Miệng hắn bất giác nhếch lên, nhìn nàng thật sâu: "Không có việc gì."

Dứt lời, hắn liền xoay người đi về tiểu viện của mình.

"Thôi tổng quản nói ngươi không giỏi bơi lội phải không?" Tịch Nhan vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng hắn, nghiêng đầu mở miệng nói.

Hắn dừng bước chân một chút, nhưng không có trả lời, lại tiếp tục đi về phía trước.

Tịch Nhan nhìn bóng dáng hắn, bất tri bất giác, hai mắt bỗng nhiên đỏ ửng: "Ta sẽ không chết phải không?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mạnh mẽ xoay người lại, bước về phía nàng, nắm lấy đôi vai của nàng, khí lực mạnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, thanh âm cũng vô cùng lạnh lẽo và cứng rắn: "Nàng nói cái gì?"

"Xích" Tịch Nhan lại bật cười, đưa tay hươ hươ trước mặt hắn, như muốn làm tan đi cơn nóng giận đang sôi trào của hắn, trong phút chốc bỗng rơi lệ: "Chàng làm đau ta."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng chốc trở nên ủ dột, ánh mắt sâu thẳm, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Tịch Nhan dừng một chút, chờ nước mắt trên mặt khô đi, lại ngẩng đầu nhìn hắn.

Bộ dáng hắn hiện tại vô cùng chật vật, nước hồ trên đầu thậm chí còn không ngừng nhỏ từng giọt xuống, trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn vẫn còn lưu lại dấu vết trầy xước.

Nhưng Tịch Nhan không cười nữa, mà là chậm rãi xoa khuôn mặt hắn, thấp giọng nói: "Ta nói cho chính mình rằng, nếu chàng không nhảy xuống nước, ta sẽ thật sự nhảy xuống đó."

Ánh mắt hắn phút chốc trở nên hung hãn, sức lực trên tay bất giác lại càng mạnh hơn, hồi lâu sau mới cười lạnh nói: "Như vậy hiện tại nàng vừa lòng rồi chứ?"

Tịch Nhan khẽ nhíu nhíu mày, hồi lâu sau mới khẽ cười lên, bàn tay vẫn đặt ở trên mặt hắn vỗ về như cũ, bỗng nhiên kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn từng chút từng chút một: "Cám ơn chàng đã nhảy xuống nước, nhưng mà ta vẫn sẽ không tha thứ cho chàng."

Thân mình Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên cứng đờ.

Tịch Nhan lại kéo tay hắn, chậm rãi đặt lên bụng mình.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Quả nhiên, Tịch Nhan mỉm cười: "Ta có thai rồi. Chàng nói cho ta biết, lúc này đây, không ai dùng thuốc khống chế cơ thể của ta, khống chế mạch đập của ta đi."

Trong chớp mắt, tâm Hoàng Phủ Thanh Vũ vối đang lạnh lẽo, bỗng nhiên kinh hoàng, lấy tay kéo nàng gần lại mình: "Nàng nói cái gì?"

Tịch Nhan vẫn mỉm cười nhìn hắn như cũ: "Ta nói, ta có thai rồi. Hiện tại chàng nên nói cho ta biết."

Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng bắt lấy cổ tay nàng, xem xét mạch đập của nàng.

Quả thật là hỉ mạch! Hắn giống như còn chưa phục hồi tinh thần lại, xem xét thật lâu, không tin được đấy chính là sự thật.

"Là thật sự có thai, đúng hay không?" Tịch Nhan nâng mắt lên, nhìn về phía hắn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc chậm rãi gật đầu.

Tịch Nhan rút tay về, cúi đầu sửa sửa cổ tay áo, mỉm cười thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt."

Nàng lại nhìn về phía hắn, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, trong mắt vẫn không hiện rõ cảm xúc gì.

"Ta nghĩ chuyện này đến thật là tốt, nếu chúng ta không cách nào làm một đôi phu thê tốt, như vậy không bằng buông tha lẫn nhau. Chúng ta nên làm đôi phụ mẫu tốt, có được không? Chàng là phụ thân, ta là mẫu thân, chờ đến khi đứa bé được sinh ra, nó sẽ rất hạnh phúc."

Tịch Nhan nhìn hắn, nụ cười mềm mại như nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK