Hơi nước lượn lờ quanh quẩn, lụa mỏng tung bay phất phới, nước hồ ấm áp vỗ về thân thể nõn nà.
Khi Tịch Nhan từ trong mê man tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ngâm người trong bể nước, sau lưng là vòm ngực ấm nóng quen thuộc của người nào đó.
Tịch Nhan nhất thời sợ hãi, vừa cử động thân mình liền muốn rời khỏi hắn, nhưng trên lưng bỗng nhiên có cảm giác căng thẳng mới phát giác hắn đang giam nàng trong lồng ngực.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc nãy dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm nàng, trên mặt vẫn không nở nụ cười như trước: "Thế nào, nàng lại muốn thừa dịp lúc ta đang ngủ chạy trốn sao?"
Tịch Nhan buộc phải đối diện với hắn, những đóa hoa trôi dập dềnh trên mặt nước thực tế không thể che dấu được một tấc thân thể nàng, nhìn thấy tầm mắt hắn càng ngày càng dời xuống phía dưới, Tịch Nhan không thể tránh né, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười lạnh nói: "Thất gia đã nói sẽ không tha cho ta, ta là một nữ nhân thân cô thế cô sao lại làm một việc ngốc như vậy, vọng tưởng đối kháng với Thất gia?"
Hắn nhìn nàng thật sâu một cái, trên mặt vẫn duy trì vẻ đạm mạc, bỗng nhiên nụ cười tựa tiếu phi tiếu mà Tịch Nhan rất quen thuộc tràn ra: "Kỳ thật, Nhan Nhan nếu nàng muốn vui đùa thì cũng có thể thử lại, một năm qua ta cũng cũng không có ngày nào thú vị cả."
Dứt lời, hắn bỗng nhiên buông nàng ra, đi ra khỏi bể tắm, đứng ở nơi đó giống như một vì thần trên cao nhìn xuống nàng: "Nàng vẫn muốn ở chỗ này, không muốn đứng dậy sao?"
Tịch Nhan vừa nhấc đầu, nhất thời cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng, cắn răng bước lên khổ bể tắm, lấy ra một khăn gấm quấn quanh người, sau đó mới lấy ra một chiếc khăn khác, hạ thấp tầm mắt lau nước trên người hắn. Cố nén cảm giác e lệ nàng lau được một nửa, nhưng Tịch Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa, một phen cột chặt tấm khăn gấm quấn quanh người ra, xoay người đi tìm quần áo của mình.
"Nàng muốn đi đâu?" Bỗng nhiên hắn từ phía sau lưng tiến lên ôm lấy nàng, bàn tay to nhanh chóng tháo tấm khăn gấm đang bao bọc lấy thân thể Tịch Nhan ra!
"Chàng đừng quá đáng?" Trong lòng Tịch Nhan đột nhiên bị hoảng hốt, thất thanh la lên để bảo vệ bản thân,.
Hắn chậm rãi ép nàng vào tường, bàn tay xoa nhẹ như đang thưởng thức vành tai tinh tế của nàng, khóe môi gợi lên ý cười tà tứ: "Nhan Nhan, nàng trốn đi một năm, lại lấy chuyện đứa bé để lừa gạt ta, không phải nàng nghĩ chỉ một một đêm như đêm qua là có thể bồi thường cho ta chứ?"
"Không muốn mà --" Tịch Nhan lập tức liền kinh hô ra tiếng, ngay sau đó, lại bị giam cầm trong nụ hôn của hắn, rốt cuộc không thề phát ra tiếng nào.
Tay hắn vòng qua thắt lưng nàng, gắt gao ôm lấy nàng, không chịu nới lỏng chút nào.
Tịch Nhan chỉ cảm thấy mình sắp ngừng thở tới nơi. Sau lưng là mặt tường lạnh lẽo, mà trước mặt là thân hình nóng như lửa của hắn, hai thái cực đối lập nhau đánh sâu vào cảm xúc trên người nàng một chút khí lực cũng không còn nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Nhan Nhan, nàng nên biết, có đôi khi thuận theo so với phản kháng sẽ thoải mái hơn." Hắn chậm rãi buông môi của nàng ra, nâng thân thể của nàng lên, sau đó nhẹ nhàng tiến vào thân thể của nàng, vừa lòng nghe được nàng ** ra tiếng.
Tịch Nhan nghe được lời hắn nói, tâm nhịn không được trở nên cứng lại, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức phối hợp ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại, nghe theo tiếng nói của thân thể, nhẹ nhàng rên lên.
Ba ngày sau, Tịch Nhan lẳng lặng nằm gối đầu trên khuỷu tay quen thuộc, có chút ai oán nhìn gương mặt ngủ say trước mắt, một khuôn mặt tuấn mỹ vô song.
Đôi mắt không thay đổi, ánh mắt không thay đổi, mũi không thay đổi, miệng cũng không biến đổi...... Nhưng mà vì sao nàng lại cảm thấy hắn bây giờ không giống với hắn trước kia chút nào?
Điều giống nhau duy nhất giữa bây giờ và trước kia chính là nàng không đọc được suy nghĩ của hắn như trước, dù hiện tại hắn cường thế bá đạo tra tấn nàng ba ngày nay làm cho cả người nàng đau nhức đến nỗi ngay cả xoay người cũng không có khí lực, nhưng cảm giác của nàng đối với hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn giồng như trước kia.
"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Nàng nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, "Chàng rốt cuộc đem Duệ nhi dấu ở nơi nào ?"