Mục lục
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng kết quả là, cả ba huynh đệ Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể nào giương mắt nhìn Thập Nhất như vậy. Tính tình Thập Nhị vội vàng, dễ xúc động, lo lắng Thập Nhất sẽ làm chuyện gì đó thiếu suy nghĩ, nhất thời nóng vội muốn phá cửa xông vào phòng, cũng may được Hoàng Phủ Thanh Vũ giữ chặt lại, khuyên vài câu mới trấn an hắn được đôi chút, sau đó tất cả cùng nhau rời khỏi phủ đệ của Thập Nhất

Chia tay hai người kia thì sắc trời cũng đã tối khuya, chỉ còn một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ lang thang trên đường lớn, dường như hắn cũng không muốn về phủ

Thật ra, hắn cũng không nghĩ sẽ về vì lúc này chắc hẳn nàng vẫn chưa ngủ

Mãi cho đến giờ Tý, hắn mới trở về phủ, nhưng phát hiện trong phòng vẫn còn ánh nến. Hắn nhất thời quên mất Tịch Nhan mỗi khi ngủ phải luôn để nến thắp sáng, hắn chỉ nghĩ nàng vẫn còn chưa ngủ, nên không nhịn được bước nhanh đến gần cửa. Đứng trước cửa hồi lâu hắn mới nhớ đến thói quen của Tịch Nhan, bất giác nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa bước vào phòng.

Trong phòng cực kỳ im lặng, hô hấp của nàng từ trước đến nay vẫn luôn nhẹ nhàng, cơ hồ khó có thể nghe thấy được.

Màn che trên giường buông xuống, nàng lui vào phía trong mà ngủ, hắn nhìn đến vị trí còn lại không biết có phải nàng vẫn luôn dành cho hắn hay không.

Hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường, hồi lâu sau, hình như nghe được âm thanh khác. Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhăn mày, quay đầu nhìn bóng dáng của nàng, thử thăm dò gọi nàng một tiếng: "Nhan Nhan?"

Thân mình Tịch Nhan hơi run lên, quả nhiên là nàng chưa ngủ

Đợi nàng xoay người lại, hắn mới nhìn rõ ràng hơn, phát hiện nàng vẫn còn khóc, ánh mắt đã sưng đỏ đến mức tưởng như không nhìn ra hình dạng gì nữa

Trầm mặc giây lát, sau đó hắn ôm nàng vào lòng, thấp giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, nàng đau buồn như vậy, dưới suối vàng Mẫu Đơn mà biết được cũng sẽ không an tâm đâu."

"Vì cớ gì mà bắt Mẫu Đơn chết chứ ..." Tịch Nhan cắn môi, ở trong lòng hắn khóc nức nở: "Thập Nhất đâu, đệ ấy sao rồi?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thở dài một hơi, nhưng không trả lời, chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng an tâm hơn

Hy vọng nàng không nhớ nhiều về chuyện này. Trong lúc nhất thời, hai người đều lâm vào trầm tư suy nghĩ.

Hồi lâu sau, hắn mới hạ tầm mắt xuống, liền nhìn thấy Tịch Nhan dựa vào ngực hắn, mí mắt buông xuống, để lộ ra đôi môi anh đào run run, trong phút chốc tất cả những đau đớn tận sâu trong lòng đều dâng trào lên, những áp lức được đè nén bấy lâu nay không thể kìm chế lại được nữa.

Hắn cúi đầu thật nhanh, in dấu lên đôi môi nàng

Trong nháy mắt ánh mắt Tịch Nhan trở nên mê man, nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút thất thần, nhưng mà chỉ trong giây lát, lưỡi của hắn đã tiến sâu vào dò xét bên trong, mang theo hơi thở ôn nhu và triền miên, như bão tố lướt qua, như muốn nuốt lấy hết tất cả những gì thuộc về nàng.

Hô hấp Tịch Nhan trở nên khó khăn nhưng lại không biết nên đáp lại hắn như thế nào

Nàng biết hắn rất đau, nàng cũng rất đau, nàng cũng lo lắng cho hắn. Nhưng mà nếu cứ tiếp tục khiến hắn lún sâu, về sau khi nàng rời đi, hắn phải làm sao bây giờ?

Chứng kiến Thập Nhất đau khổ như hiện nay, nàng không dám tưởng tượng về sau hắn sẽ phải làm thế nào để vượt qua cảm giác đau đớn đây. Nhưng mà, nhìn thấy Thập Nhất và Mẫu Đơn nghìn thu vĩnh biệt, bỗng nhiên nàng lại cảm thấy thời gian hai năm đối với bản thân mà nói đã là đặc ân quá lớn.

Trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ mông lung, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dần dần buông lỏng đôi môi của nàng, nhìn thấy bộ dạng tim đập mạnh và loạn nhịp của nàng, ánh mắt hắn hiện lên vẻ ảm đạm, hắn khẽ vuốt ve mặt nàng: "Nàng nghỉ ngơi đi, ta còn phải vào cung nữa"

Lúc này Tịch Nhan mới nhớ đến hắn vẫn còn đang công tác ở Hàn Lâm viện, chỉ một thoáng cảm giác đau lòng dâng lên trong tim không thể kiềm nén được, thân mình mềm nhũn, ngã vào lòng hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Ở lại với ta ...." Tịch Nhan nhắm mắt lại, thấp giọng nỉ non.

Chỉ những từ đơn giản vậy thôi, kiên quyết nhưng cũng gần như tuyệt vọng.

Nàng đã không còn chống đỡ được nữa, mặc dù biết rõ, sau khi nói ra điều này, tương lai có thể để mang lại cho hắn những tổn thương lớn hơn, nhưng mà giờ khắc này, tình cảnh này, khiến nàng muốn ích kỷ một lần.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề đáp lại, đến khi Tịch Nhan mở mắt ra, hắn mới chậm rãi vòng quanh eo nàng: "Được"

Suốt đêm, nàng quay lưng dựa vào trong ngực hắn, tay hắn vòng quanh bụng nàng, hai người cùng nhau cảm nhận ba nhịp tim đập.

Sáng hôm sau, một cơn đau đầu nhỏ kéo đến khiến Tịch Nhan tỉnh giấc, nhớ đến đêm qua hình như mình đã khóc rất lâu, bỗng nhiên cảm nhận được hô hấp vững vàng của nam tử phía sau, trong lòng hơi chấn động, lẳng lặng quay đầu, bắt gặp gương mặt ngủ say của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, trước kia hắn luôn là người tỉnh giấc trước, nhưng hôm nay, ngay cả động tác quay người lại nhìn hắn của nàng hắn cũng không hề phát hiện.

Nửa tháng không gặp, dường như hắn đã đã gầy hơn trước, ngay cả sắc mặt cũng thêm vài nét phong trần. Tịch Nhan nhìn sự mệt mỏi không cách che dấu được trên khuôn mặt hắn mà lòng đau như có mũi giáo đâm vào

Nhưng bên cạnh đó, nghe thấy hô hấp của hắn ngay bên cạnh, con tim nàng mặc dù đau đớn, khổ sở, nhưng vẫn luôn cảm thấy an bình

Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, ngón tay mơn trớn khuôn mặt hắn, dừng lại nơi đôi môi, nhẹ nhàng lướt qua

Lông mày Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi cử động, giây tiếp theo liền mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh nhìn khắp gương mặt nàng, cuối cùng lại nở một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó hắn ngồi dậy, phán đoán giờ giấc, lại nhăn mày nhăn mặt

Tịch Nhan ngồi dậy theo hắn, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng xoay người đỡ lấy cánh tay nàng: "Làm sao vậy?"

"Chỉ đau đầu thôi" Tịch Nhan cúi đầu, thấp giọng nói.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức bắt mạch cho nàng, xong xuôi mới nhẹ nhàng thở ra, lại hướng ra ngoài phòng gọi: "Thôi Thiện Duyên!"

"Thất gia, có nô tài" Rất nhanh, lời đáp của Thôi Thiện Duyên đã vang lên

"Lập tức chuẩn bị bữa sáng, bảo phòng bếp nấu trước một bát canh đem đến đây, ngoài ra chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn vào cung ngay". Hoàng Phủ Thanh Vũ phân phó đâu vào đấy ổn thỏa, mới quay đầu nhìn Tịch Nhan: "Không có gì đáng ngại cả, lát nữa nàng uống canh an thần xong, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi"

Dứt lời, hắn đứng lên, sau đó gọi tỳ nữ vào hầu hạ rửa mặt thay xiêm y. Đến khi mọi việc đều hoàn tất đâu vào đấy, nhìn thấy Tịch Nhan vẫn kinh ngạc ngồi bên giường, hắn lập tức bước qua, ôm nàng vào lòng trấn an: "Chuyện của Mẫu Đơn, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng sợ, ta đã điều thêm người bảo vệ nàng, không có việc gì đâu"

Dựa vào vai hắn. Tịch Nhan chỉ trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Chàng vẫn nên phái người bảo vệ tốt cho Lâm Lạc Tuyết đi, ta nghĩ cho dù có người muốn đối phó chàng, người đầu tiên hắn nhắm đến hẳn là nàng ta"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK