Mục lục
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tịch Nhan đột nhiên sinh ra cảm giác được nỗi đau đớn tê tâm liệt phế từ vị trí mũi tên xuyên qua cơ thể mình đánh úp lại. Nàng rất muốn hét to, rất muốn hỏi người kia, hắn là ai vậy, nhưng cuối cùng lại không thể phát ra một chút thanh âm nào.

Cùng lúc đó, tất cả các tướng sĩ trước mặt lại xoay người quỳ rạp xuống đất: "Tham kiến Hoàng Thượng!"

Nếu đây có thể xem như ông trời cho nàng một câu trả lời, như vậy nàng biết được – người này chính là hoàng đế Bắc Mạc! Nhưng vì sao, hắn lại xuất hiện ở trong mộng của mình?

Trong phút chốc, trong đầu Tịch Nhan nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, ví như nghĩ về Đạm Tuyết, con của nàng ta có bề ngoài khá giống người đó. Nàng dường như quên đi bản thân mình đang bị trúng tên, chậm rãi cười, sự đau đớn kia cơ hồ xuyên qua, xé rách toàn thân mình, rốt cục, nàng khắc chế không được hô to: "Hoàng Phủ Thanh Vũ --"

Thanh âm thê lương, vang vọng trong không trung, lay động tâm hồn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ở phía sau tam quân, cách toàn thể tướng sĩ đang quỳ rạp xuống đất, cách Hoàng Phủ Thanh Thần đang cầm cung tiễn trong tay, cách cây cột cao cao, cách đôi mắt tràn đầy sự mê mang cùng đau đớn của nàng, nhìn người vốn dĩ phải biến mất khỏi thế gian này.

Trong nháy mắt khi nàng gọi ra tên hắn, con ngựa dưới thân hắn cũng phát ra một tiếng hí thật dài --

Nhan Nhan, Nhan Nhan của ta, nàng làm sao có thể......

Nỗi đau đớn tê liệt tâm cam, nỗi đau đớn bén nhọn bấy lâu nay đột nhiên đánh úp lại một lần nữa.

Trên đỉnh cây cột cao cao kia, đầu của nàng chậm rãi cúi xuống, ánh mắt của nàng chậm rãi nhắm lại, rốt cục, cùng ánh mắt hắn giao nhau.

Hắn cảm thấy khỏanh khắc đó là khoảnh khắc dài nhất, khó khăn nhất kể từ khi hắn ra đời cho tới nay. Nhưng chỉ trong chốc lát, chỉ trong nháy mắt thôi, khoảnh khắc đó trở thành vĩnh quyết.

Tất cả quân lính hắn mang theo vừa đuổi kịp tới, đều ghìm cương ngựa để dừng lại, tất cả xoay người xuống ngựa: "Khấu kiến Hoàng Thượng!"

"Lấy kiếm của trẫm đến đây." Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ vô cùng trầm tĩnh, dù có sóng to gió lớn cũng không thể suy suyển, ví như mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Hoàng Phủ Thanh Thần xuyên qua tầng tầng lớp lớp quân lính, đánh ngựa chạy đến, vừa nhìn thấy hắn vội kêu lên: "Thất ca."

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không thèm nhìn tới hắn, lặp lại một câu: "Lấy kiếm của trẫm đến đây!"

Rốt cục có người trình kiếm của hắn lên, hắn đưa tay nhận lấy, nắm cây kiếm trong tay, cảm thấy cây kiếm hôm nay vô cùng nặng.

Cổ tay hắn bỗng dưng bị người ta giữ chặt lại, thanh âm lo lắng của Hoàng Phủ Thanh Thần vang lên ở bên tai: "Thất ca, huynh không nên tin tưởng, người kia không có khả năng là nàng ta! Là giả mạo, là người Mộc Thiệu Đình dùng để nhiễu loạn huynh thôi!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Người kia làm sao có thể không phải là nàng? Đó là hình bóng hắn khắc sâu vào tận xương tủy! Hắn làm sao có thể nhận sai cơ chứ? Trong hàng ngàn hàng vạn người, hắn yêu nhất là nàng, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

Nhưng không ai biết, hắn cũng muốn, hắn cũng muốn giờ này khắc này người mà hắn nhìn thấy không phải nàng.

Nhưng cũng giống như lúc trước, lúc nàng đối diện với sinh tử, hắn chỉ nói với nàng một câu: "Nhan Nhan, nếu không phải là nàng, thật tốt biết bao......"

Nếu không phải là nàng, ta sẽ không làm nàng khóc;

Nếu không phải là nàng, nàng sẽ không sẽ vì ta mà trúng độc;

Nếu không phải là nàng, nàng sẽ không vì ta mà trải qua nỗi đau đớn khi sinh con;

Nếu không phải là nàng, nàng sẽ không vì ta mà bỏ lỡ thời gian ở cùng với Nam Cung sư huynh của nàng,.

Nếu ngay từ đầu, người ta yêu không phải là nàng, thật tốt biết bao!

Giống như giờ này khắc này, ta sẽ không phải chứng kiến người ta yêu hơn bản thân mình bị treo trên thành lâu, bị huynh đệ ruột thịt của ta nhất tiễn xuyên tim!

"Tránh ra." Hắn trầm giọng nói với Hoàng Phủ Thanh Thần.

Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, nhưng vẫn che ở trước mặt hắn như cũ, không chịu rời đi.

"Ta không muốn tự tay chém đệ." Hắn thản nhiên lặp lại lời nói như cũ, "Tránh ra."

"Huynh có thể chém đệ, hiện tại huynh cứ chém đệ đi!" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng trở nên kích động, "Chỉ cần huynh đừng tự làm thương tổn bản thân mình, Thất ca, đệ cầu xin huynh!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nờ nụ cười lạnh, đột nhiên lúc đó hắn nâng chân lên, hung hăng đạp một cước vào bụng con tuấn mã của Hoàng Phủ Thanh Thần, ngựa của Hoàng Phủ Thanh Thần chấn kinh, chạy như điên về một phía. Hắn lúc này mới chậm rãi nâng tay lên, cầm kiếm trong tay chỉ về cửa thành nặng nề phía trước: "Tiến vào, không được lui. Trái lệnh, giết không tha!"

Trận đánh đó, Nam Dung quan máu chảy thành sông.

Tương truyền, cả hai chủ soái đều là hai bậc thiên tử hùng bá hai phương, trong trận giao chiến đó đã chạm trán nhau, hơn nữa còn giằng co thật lâu.

Dân gian đồn đãi, hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ như được thần linh phò trợ, sau khi tự tay tiêu diệt liên tiếp hơn mười tử sĩ của Mộc Thiệu Đình, còn cùng Mộc Thiệu Đình giao đấu gần nửa canh giờ, hơn nữa cuối cùng còn làm cho Mộc Thiệu Đình hàng phục dưới kiếm của mình.

Nhưng cuối cùng, hắn lại thả Mộc Thiệu Đình.

Không ai biết vì sao, dân gian đều đồn đoán xôn xao. Có người nói Hoàng Phủ Thanh Vũ trúng cổ thuật của Mộc Thiệu Đình,

có người nói Dự thân vương Mộc Cao Phi từ trên trời giáng xuống cứu quân lính của mình, cũng có cách nói làm mọi người đều cười nhạt -- Hoàng Phủ Thanh Vũ thả Mộc Thiệu Đình vì Mộc Thiệu Đình ghé vào tai hắn nói một câu.

Đây là cách nói không thể nghi ngờ già là cách nói không đáng tin cậy nhất, nhưng mà đến tột cùng chân tướng là như thế nào, cũng không ai biết được.

Sau trận giao tranh đó, quân đội Đại Sở lui binh, quân đội Bắc Mạc chiếm đóng Nam Dung quan.

Phía trên thành lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ trong bộ quần áo thường ngày đứng trong gió lạnh, ngay chỗ cây cột cao được dựng lên, nhìm chằm chằm nơi đó.

Trên mặt đất là một vết máu đỏ sẫm -- ngày đó, máu của nàng theo mũi tên nhỏ xuống, từng giọt từng giọt thấm vào đất.

Hắn chậm rãi vươn tay ra, ngón tay thon dài mơn trớn vết máu kia cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông, phong ba bão táp cuồn cuộn dâng lên trong mắt.

Nhan Nhan, nếu nàng còn sống, như vậy, ta nhất định sẽ không cho nàng chết!

Phía sau truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, Hoàng Phủ Thanh Vũ không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, khóe miệng khẽ trầm xuống, nâng mắt lên nhìn về phía chân trời xanh thẫm nơi xa xa.

"Thất ca." Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần rất thấp, nhưng cũng thản nhiên, "Đệ biết người bị treo trên cột là nàng ta, lần đầu tiên nhìn thấy đệ đã biết. Nhưng nếu ngay cả huynh đều nhận định nàng ta đã chết, cần gì phải để cho nàng ta ở lại trên đời này, lại nhiễu loạn tâm của huynh?"

Sau hồi lâu trầm mặc, Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhếch khóe môi lên: "Cửu đệ, nếu ngày ấy người bị treo trên cột tại thành lâu này là Đạm Tuyết, đệ có thể nói cho chính mình đừng nên bị nàng mê hoặc lần nữa hay không, sau đó, một tên bắn chết nàng?"

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần quặn thắt lại, rốt cuộc không thể nói một chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK