Mục lục
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Hiện tại trong phòng rốt cuộc chỉ còn Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết.

Hắn đứng ở nơi đó, không nói chuyện, cũng không nhìn nàng.

Đạm Tuyết đứng ở đó một lúc lâu, thấy như vậy cũng không có gì thú vị liền ngồi xuống, nâng chung trà lên, lúc này mới phát hiện được nước trà đã sớm nguội, nhưng vẫn uống một ngụm, cảm thấy vừa đắng lại vừa chát.

Nàng cúi đầu buông chén trà trong tay xuống, lúc ngẩng đầu lên bỗng dưng nhìn thấy trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người cùng với tiếng hô hấp mạnh mẽ.

Vừa nhấc đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vô cùng phẫn nộ của Hoàng Phủ Thanh Thần ngay tại trước mắt, dường như đang nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: "Nàng trở về làm gì?"

Trong ánh mắt Đạm Tuyết không có một chút tia sáng nào, nàng đảo mắt trên khuôn mặt hắn, thản nhiên nói: "Ta theo hắn đến, không ngờ lại bị Thất gia biết."

Hoàng Phủ Thanh Thần cắn răng, sau một lát, khắc chế không được cười lạnh nói: "Ta nghĩ làm sao nàng có thể xuất hiện ở trong này, thì ra là bởi vì Thất ca. Tốt, hiện tại không ai ngăn cản nàng, nàng có thể đi rồi."

Dứt lời, hắn đứng thẳng lên, khoanh tay lạnh lùng đứng ở một bên.

Đạm Tuyết lẳng lặng ngồi một lát, khóe miệng bỗng dưng gợi lên một ý cười không hề có độ ấm, đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàng Phủ Thanh Thần nếu đã nói như vậy, trong phủ tất nhiên cũng không có ai dám ngăn cản nàng. Nàng không nhanh không chậm tiêu sái rời khỏi Hi Vi viên, đi qua lương đình giữa hồ, xuyên qua hoa viên, thẳng tiến qua góc hành lang thông ra cửa.

Nhưng phía sau đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề chạy đến, ngay sau đó, trên lưng nàng bỗng căng thẳng, thắt lưng bị người ta ôm chặt, vừa xoay người lại đã bị hắn đè lên vách tường, môi bị người ta chặn lại, phả vào mặt nàng là hơi thở lạnh lùng nhưng trong trẻo của người đó.

Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản không phải đang hôn nàng, mà gần như là đang cắn xé nàng, giống như hận không thể đem nàng cắn nát nàng thành từng mảnh nuốt vào trong bụng, có lẽ chỉ làm như vậy hắn mới xem như là vĩnh viễn sẽ có được nàng chăng?

Đạm Tuyết căn bản không có chút phản ứng nào, Hoàng Phủ Thanh Thần giống như dã thú cứ không ngừng dây dưa, quấn quýt lấy nàng, hồi lâu sau, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng nàng ra, trên khuôn mặt dữ tợn không biết từ khi nào cũng đã chuyển hóa thành vẻ mặt tuyệt vọng làm người ta tan nát cõi lòng, chậm rãi mơn trớn mặt của nàng, thì thào:"Trầm Đạm Tuyết, đến tột cùng nàng có tim hay không vậy?"

Đạm Tuyết vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt vẫn như lãnh đạm trước.

Nỗi thống hận trong mắt hắn dần dần hóa thành mê man, cuối cùng lại trở về vẻ mặt tuyệt vọng: "Nàng đi đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện lại ở trước mặt ta."

Hắn chậm rãi buông cánh tay đang ôm thắt lưng của nàng, từng chút từng chút một, dần dần thu hồi lại, đầu ngón tay chạm vào mái tóc đen của nàng, dường như tất cả sự lưu luyến, nuối tiếc đang tràn ngập trong lòng hắn.

"Ta nhớ chàng."

Khi cánh tay hắn dần dần lùi về phía sau, bỗng dưng nàng mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo một chút ấm áp nào như trước.

Trong nháy mắt, sự tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần dường như bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt thành tro tàn, trong đôi mắt hắn giờ đây hằn lên nữa tia máu màu đỏ tươi, cánh tay đã thu hồi một lần nữa ôm chặt lấy thắt lưng tế của nàng: "Nàng nói cái gì?"

Đạm Tuyết dường như bị hắn bóp nát, nhịn không được khẽ nhíu mày, nhắm hai mắt lại.

"Trầm Đạm Tuyết!" Một tay hắn bóp chặt chiếc cằm trắng như tuyết của nàng, hung hăng phun ra những lời áp bức từ kẽ răng, "Nàng nói lại lần nữa xem."

Hồi lâu sau, khi Hoàng Phủ Thanh Thần tưởng chừng mình đang nằm mơ, thì Đạm Tuyết cũng chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vô cùng thanh tỉnh không nhìn thấy được một tia cảm xúc, ánh mắt băn khoăn dừng lại trên mặt hắn một lúc, rốt cuộc mở miệng gọi một tiếng: "A cửu."

Chỉ với hai chữ này trong nháy mắt đã đánh tan lý trí của hắn! Hai ngọn lửa trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần một lần nữa hừng hực bốc cháy lên, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng đưa tay ôm lấy nàng đi về phía viện hắn từng ở trong trong vương phủ.

------------------------------------------------------------

Sau khi Tịch Nhan trở về phòng, trong đầu không lúc nào là không nghĩ đến tình hình ngoài đại sảnh, vừa thấy Hoàng Phủ Thanh Thần xông ra ngoài theo Đạm Tuyết, nhất thời càng thêm khẩn trương, vội sai người đi theo thăm dò tình hình.

Đợi cho đến khi người được sai đi trở về, bẩm báo lại toàn bộ tình hình thấy được, trong lòng Tịch Nhan nhất thời buông lỏng, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười.

Đạm Tuyết, nói cho cùng cũng là tử huyệt của Hoàng Phủ Thanh Thần.

Ngồi một lát ở trong phòng, Tịch Nhan bất chợt nhớ lại chuyện mình đã quên mất -- sắc mặt ngự y lúc nãy bắt mạch cho nàng thật sự là cổ quái, nàng không dám đoán bừa nên gọi Ngân Châm tới: "Thất gia khi nào thì trở về?"

Ngân Châm giật mình: "Hôm qua Thất gia nói hôm nay sẽ ra khỏi thành, chỉ sợ chiều nay mới trở về?"

Không biết vì sao trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng nảy sinh cảm giác vô cùng bất an, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới nói: "Ngân Châm, ngươi đi nói với Thôi Thiện Duyên, ta thấy không thoải mái, bảo hắn tiến cung thỉnh một vị ngự y đến đây."

Ngân Châm nhất thời kinh hãi: "Sườn Vương phi không thoải mái sao? Không phải đêm qua Vương gia mới vừa xem mạch cho sườn Vương phi sao?"

Đêm qua hắn mới xem mạch cho mình...... sắc mặt Tịch Nhan phút chốc biến đổi, giữ chặt Ngân Châm: "Không cần đi tìm Thôi Thiện Duyên. Lập tức nói cho người gác cổng, bảo là trong viện có nha hoàn không khoẻ, đi ra ngoài mời thầy thuốc về đây."

"Sườn Vương phi?" Ngân Châm nhìn thấy sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, cũng không biết đến tột cùng là vì sao, lo lắng hỏi, "Sườn Vương phi rốt cuộc làm sao vậy? Nô tỳ sai người thỉnh Thất gia trở về nhé?`"

"Không cần!" Tịch Nhan bỗng dưng đứng dậy, trong lòng rối như tơ vò, giống như có hàng trăm hàng ngàn loại ý niệm đang rong ruổi trong đầu, nhưng nàng lại không thể nắm bắt được cái nào cả, trong lòng tràn ngập nỗi bất an, "Làm theo lời ta nói, hiện tại phải đi ngay!"

Ngân Châm dường như bị dọa sợ ngây người, vội vàng lên tiếng trả lời, rồi đứng dậy chạy ra cửa.

Còn lại một mình Tịch Nhan trong phòng, nàng chậm rãi đứng lên, qua qua đi lại, trong đầu lại hiện lên tình hình lúc vừa rồi khi Hoàng Phủ Thanh Thần bước vào sảnh -- hắn vừa vào cửa, ánh mắt rõ ràng là ở trên người ngự y kia!

Nói cách khác, Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản không phải vì Đạm Tuyết mà đến, mà vì ngự y kia, hắn đến là để ngăn cản ngự y bắt mạch cho nàng!

Tịch Nhan nhịn không được đè lên bụng mình, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo. Nhớ tới hộp thuốc ở đầu giường, nàng lập tức đi qua mở hộp thuốc ra, nhưng lúc lấy thuốc ra nàng bỗng dừng tay lại .

Trên mu bàn tay lạnh lẽo trắng bệch, có thể nhìn thấy gân xanh, nhưng nàng mạnh mẽ nhịn xuống, đem thuốc bỏ lại vào hộp, còn mình lui vào góc giường, đợi Ngân Châm mời thầy thuốc đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK