Từ khi bắt đầu bữa tiệc, A Nam đều không nhìn ta, nàng chỉ nhìn Phùng Yên Nhi, nhìn Bạch Thược rót rượu, thậm chí còn nhìn Lục Kiều bị lôi ra ngoài. Người duy nhất nàng không nhìn đến chỉ có ta, nhân vật chính ngày hôm nay.
Điều này khiến ta cảm thấy rất mất mát.
Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ tốt?
Lúc này Phùng Yên Nhi đã hoàn toàn phát ngốc, hai mắt nàng ta nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, khuôn mặt không tránh được vặn vẹo. Ở trong phòng ánh sáng không đều, nàng ta như vậy nhìn có vẻ dữ tợn một cách lạ thường.
Thế mà ta đã từng cảm thấy khuôn mặt kia vô cùng xinh đẹp!
"Yên Nhi, đây là đồ tốt mà trẫm đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Ta cố ý chủ động: "Ngươi uống vào rồi sẽ không bao giờ già đi nữa." Ta nói. Ta cố ý đường đường chính chính ra tay với nữ nhân này, không giống như nàng ta, trước giờ đều âm thầm hại ta từ sau lưng.
Phùng Yên Nhi dường như đã không còn ngồi vững được nữa. Nàng ta cuống quýt đỡ lấy bàn.
Nhưng nữ nhân này rốt cuộc vẫn không khiến ta thất vọng. Sau một hồi run rẩy, nàng ta dường như đã điều chỉnh được tâm tình trở nên bình thường, chống cự lần cuối cùng. Nàng ta ngẩng đầu lên: "Hoàng thượng, rốt cuộc nô tỳ đã làm sai điều gì? Tại sao hoàng thượng lại đối xử với thiếp như vậy?"
"Yên Nhi đối với trẫm thế nào thì trẫm đối với Yên Nhi như vậy." Ta cười, bưng ly rượu trước mặt lên: "Yên Nhi đã dạy trẫm rất nhiều thứ, hiện tại trẫm muốn mời Yên Nhi một chén." Lúc nói lời này, ta rốt cuộc cũng buông được những nỗi băn khoăn day dứt trong lòng từ trước đến giờ, đột nhiên cảm thấy cả người như được buông lỏng.
Thật ra hôm nay ta làm như vậy cũng không hoàn toàn vì A Nam mà phần lớn vẫn là vì ta. Vì ta đã từng uống ly rượu độc câu hôn kia, vì bản thân ta quá mức ngu ngốc và hồ đồ.
Ta chờ đợi ngày này cũng đã lâu rồi.
Phùng Yên Nhi không dám đụng vào ly rượu kia, mắt nàng ta nhìn quanh, dường như còn muốn tìm một chỗ bấu víu: "Hoàng thượng, thiếp đối với hoàng thượng từ trước tới giờ luôn là thật lòng."
Ta thật là phục nữ nhân này.
Những kẻ tiểu nhân trong bóng tối kia vẫn luôn lo sợ, không dám thực sự bước đến đối mặt với ta. Bọn chúng thà dùng một nữ nhân để gạt ta uống cạn ly rượu độc, cũng không dám công khai đối diện nghênh chiến với ta. Ta thực sự là quá ngu ngốc, nhưng trước giờ đều không nhút nhát. Ta không sợ chết, chỉ là không cam lòng chết một cách không rõ ràng mà thôi.
"Thật lòng?" Ta cười hỏi nàng ta: "Trong sự thật lòng của ngươi có bao gồm thật lòng muốn cho ta một cái kim áng*, một cái kim áng đựng rượu ngon bên trong? Sau đó lại thêm chút đồ tốt vào bên trong rượu, nói rằng sau khi trẫm uống vào sẽ không bao giờ quên."
* kim áng: theo phong tục thổ táng, người chết được chôn trong quan tài, sau một thời gian khi thịt đã hoàn toàn thối rữa, xương sẽ được lấy lên cho vào một cái hũ (hay còn gọi là "bốc mộ", "lấy xương"). Hũ này được làm bằng gốm, được gọi là kim áng. Người tiền sử gọi đây là đám tang thứ hai của người chết
Phùng Yên Nhi nhìn ta chằm chằm, có lẽ nàng ta vẫn còn đang phán đoán, muốn biết được cái gì đó từ vẻ mặt của ta.
"Bạch Thược." Ta gọi một tiếng.
Bạch Thược lập tức cung kính đi đến.
"Lui ra đi!" Ta nói: "Không có chuyện của ngươi nữa. Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, ta sẽ suy xét để cho ngươi lấy công chuộc tội."
Bạch Thược lập tức quỳ xuống dập đầu, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Phùng Yên Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Bạch Thược.
Hành động đó của Bạch Thược không những không khiến Phùng Yên Nhi yên tâm mà càng khiến nàng ta sợ hãi hơn. Khóe miệng nàng ta run run, rất lâu sau mới thốt ra một chữ "không".
"Thì ra cũng có lúc Yến Nhi thấy sợ hãi." Ta cười, cố ý nói ra cái tên ban đầu của nàng ta: "Nhưng mà rốt cuộc là ngươi đang sợ cái gì? Nếu như không làm việc gì trái với lương tâm..."
"Hoàng thượng đang nói cái gì thế!" Phùng Yên Nhi đột nhiên cắn chặt răng: "Thiếp nghe không hiểu chút nào. Bạch Thược cô nương này thiếp không quen thuộc lắm, hơn nữa cũng rất lâu rồi không gặp nàng ta." Nàng ta một mực phủ nhận chuyện nàng ta gặp gỡ Bạch Thược do A Nam cải trang, là chính nàng ta đã dắt mối cho A Nam tìm được Lý Dật. Nếu không có trí nhớ từ kiếp trước, nếu không phải ngày đó ta tận mắt nhìn thấy Lục Kiều và A Nam nói chuyện với nhau, thì với thái độ kiên quyết phủ nhận này của nàng ta, đương nhiên ta sẽ chọn tin tưởng nàng ta.
"Hoàng thượng sợ là nhẹ dạ nên tin nhầm người rồi, nhất định là có người nào đó đang cố tình hãm hại thần thiếp!" Ánh mắt Phùng Yên Nhi dõi theo A Nam tràn đầy uất ức và không cam lòng.
Phùng Yên Nhi thực sự là một đối thủ đáng gờm, nàng ta rất biết diễn kịch và giả bộ. Nhưng bây giờ ta nhìn nàng ta diễn kịch cũng chỉ cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười.
A Nam đã nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trước mặt mình, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Dường như nàng không hề có ý định cãi vã với Phùng Yên Nhi.
A Nam chưa từng yên tâm về ta, nàng còn muốn xem biểu hiện của ta.
"Cạn chén." Ta nhẹ nhàng đụng cái chén trên tay A Nam một cái, tự mình uống sạch ly rượu trước. Sau đó thân mật nhìn A Nam, ta chính là muốn nói nàng hãy yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không để Phùng Yên Nhi chống chế.
Nhưng A Nam dường như đã không còn quan tâm đến chuyện này nữa, nàng vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Trong lòng ta thậm chí nổi lên nghi ngờ, có phải A Nam đang hoài nghi ly rượu trước mặt nàng hay không, ta đùa giỡn như vậy có phải là đã làm hỏng chuyện rồi không? Nói cách khác, chẳng lẽ A Nam đã bắt đầu sinh lòng nghi ngờ đối với tất cả mọi thứ.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc ta cũng thấy A Nam chậm rãi bưng ly rượu của mình lên uống. Ánh mắt của nàng liếc xéo Phùng Yên Nhi: "Mời!" Nàng nâng lên một tay, có ý mời Phùng Yên Nhi, sau đó ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu của mình.
Phùng Yên Nhi ngơ ngác nhìn bọn ta, rượu trong chén của chúng ta đã cạn sạch. Tất cả đều chỉ chờ động tác của nàng ta.
Một tiếng thét chói tai, cánh tay quét qua, Phùng Yên Nhi quét sạch toàn bộ mấy ly rượu trên bàn xuống.
Chén rượu rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vỡ giòn tan.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng thở phì phò của Phùng Yên Nhi.
Hiện giờ Phùng Yên Nhi rốt cuộc đã mất đi sự tỉnh táo mà nàng ta cố giả bộ.
"Hoàng thượng không thể đối xử với ta như vậy!" Nàng ta khóc lớn tiếng, đẩy bàn ra, lảo đảo lui đến góc tường.
Mẫu hậu vẫn ngồi yên lặng bên cạnh nhìn chúng ta rốt cuộc cũng thở dài một cái: "Đến nước này rồi, Phùng Thục phi ngươi cũng đừng cố gắng gượng chóng đỡ nữa. Vẫn nên thành thật nhận tội đi." Dáng vẻ mẫu hậu mỏi mệt, giống như không muốn nhìn thấy chúng ta đùa giỡn Phùng Yên Nhi như vậy.
"Lúc đầu ngươi làm như thế nào để vị kia của Hà gia hạ độc hại Lâm mỹ nhân, còn lợi dùng nàng ta để mưu tính giết hoàng thượng. Sau đó lại đánh Sở Hiền phi ở trong rừng mai, nói với ta rằng Sở Hiền phi xuất cung gặp riêng người khác, lại diễn khổ nhục kế. Đúng rồi, ngươi còn tung bài hát kia ở trong cung, nguyền rủa hoàng thượng." Mẫu hậu nhíu chặt mi: "Còn nữa, ngươi uống cái loại trà đoạn tử tuyệt tôn kia..." Mẫu hậu than thở: "Ngươi đều nói ra hết đi. Cần gì vì người không liên quan mà gắng gượng chống đỡ. Nói ra hết đi, tránh phải chịu khổ." Mẫu hậu như thế này cũng coi như là dùng tấm lòng để khuyên Phùng Yên Nhi, có lẽ còn có chút thương tiếc đối với nữ nhân này.
Nhưng Phùng Yên Nhi không đáp lại, ngược lại còn trợn mắt nhìn mẫu hậu với vẻ oán giận.
Mẫu hậu nhìn thấy ánh mắt của Phùng Yên Nhi.
"Chỉ là ai gia không hiểu." Mẫu hậu đau lòng nói. Người nhìn Phùng Yên Nhi, sắc mặt hết sức buồn bã: "Khoan nói Diệu Nhi đối xử với ngươi như thế nào, riêng ai gia đối với ngươi cũng là hết mực thương yêu. Chỉ vì lúc trước ta rất thích ngươi, ngươi nói ngươi muốn gả vào danh gia vọng tộc, ta liền đồng ý cho ngươi vào cung. Thấy ngươi giỏi ca múa, bề ngoài xinh đẹp, chỉ hy vọng ngươi có thể sinh cho ai gia một đứa cháu xinh xắn khỏe mạnh, cho nên việc gì cũng ưu ái ngươi hơn một chút. Ở trong hậu cung này, ngươi vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, được nuông chiều đến mức ương ngạnh, ngay cả thái giám hay cung nữ ngươi cũng dám tùy tiện giết chết, ta biết cũng không hề quở trách. Ngươi thật sự là chỉ dưới một người trên vạn người, đã như vậy rồi, tại sao ngươi còn muốn hãm hại hoàng thượng?"
Ánh mắt Phùng Yên Nhi xoay loạn, nhìn ta một chút, lại nhìn mẫu hậu một chút. Nàng ta biết tình thế đã không thể cứu vãn, nhưng lúc này lại càng chó cùng rứt giậu: "Các ngươi không thể giết ta." Nàng ta lớn tiếng nói: "Ta chết thì chắc chắn sẽ có người đến báo thù cho ta." Nàng ta nhìn A Nam chằm chằm: "Lúc này chắc là phía nam đã đại loạn, đại quân tám doanh phía nam đã vượt sông, giết sạch họ Đặng, họ Tạ kia. Sau đó dân chúng sẽ nổi dậy, các ngươi cũng đừng hòng có thể ngồi yên ở chỗ này nữa. Đến lúc đó các ngươi muốn cầu hòa cũng phải cầu xin ta mới được."
Ta khẽ mỉm cười, đến lúc này, tình hình phía nam như thế nào ta quả thật không biết, nhưng không hề có tin tức nào về việc quân lính nổi loạn truyền đến, có lẽ là cái bẫy mà ta bố trí đã phát huy tác dụng.
"Tại sao trẫm lại phải cầu xin ngươi?" Ta không có ý tốt, cố tình trêu chọc Phùng Yên Nhi: "Ngươi thật sự cho rằng Doanh Yến Nhi là người nhà họ Phùng sao? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là món đồ Phùng gia mua về, dựa vào đâu mà cho rằng Phùng gia sẽ nghe lời ngươi? Thay vì cầu xin ngươi, không bằng ta bắt Phùng Mại làm con tìn còn hơn."
Phùng Yên Nhi đầu tiên là sửng sốt, lát sau cười khanh khách: "Ta cũng biết, một khi hoàng thượng biết thân phận thật sự của ta thì chắc chắn sẽ không bỏ qua." Nàng ta cũng không lo sợ vì chuyện ta đã biết lai lịch của nàng ta: "Ta sớm đã biết giấy không thể gói được lửa, đã sớm đề phòng việc chuyện này bại lộ. Nhưng trên đời này còn có người không ngần ngại thân phận của ta." Nàng ta rất kiêu ngạo ngẩng mặt lên: "Hoàng thượng chỉ biết Phùng Tiến, cũng không biết Phùng Tiến không phải con trai lớn của Phùng gia." Nàng ta có chút đắc ý mà cười nhạo ta: "Con trai lớn thật sự của Phùng gia là người khác, mà hắn lại cùng với ta..." Vào lúc này ánh mắt nữ nhân kia lại sáng lên: "Hắn có bản lĩnh cao cường, ngay cả Phùng Ký cũng phải kính sợ hắn ba phần." Lúc này nàng ta còn không quên bênh vực cho Lý Dật: "Hơn nữa hắn và ta là tri kỷ, biết rõ ta đã bị bán nhưng vẫn luôn một lòng đối với ta, mà ta cũng đã tìm được người thân thật sự của hắn, chỉ bằng những thứ này, đến lúc đó mấy người các người bị dồn vào đường chết còn không phải là phải đến cầu xin ta hay sao?"
Thì ra chính nữ nhân này đã giúp Lý Dật và Phùng Ký liên kết với nhau? Không! Đợi đã... Vừa rồi nàng ta mới nói cái gì? Người thân thật sự? Ý của nàng ta chẳng lẽ là, Lý Dật kia chính là con trai lớn của Phùng Ký sao?
Đúng rồi, dật giả, thất dã. Phùng Dật không phải có ý là đứa trẻ mà Phùng gia suýt đã vứt bỏ sao?
Một lần nữa ta lại cảm thấy khiếp sợ, thì ra là vị Lý phu nhân kia mang thai con của Phùng Ký mà vào cung sao? Bấm ngón tay mà tính, đây là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi? Ta đã hai mươi lăm rồi! Phùng Ký kia vì muốn đoạt thiên hạ mà bắt đầu bày binh bố trận từ hai mươi sáu năm trước sao? Khi đó hắn cũng mới chỉ là một thanh niên trẻ tuổi. Hắn vốn là muốn dùng thủ đoạn thay mận đổi đào cho phụ hoàng một đứa con trai giả mạo, khi đó phụ hoàng không có nhiều con nối dõi, chỉ cần Lý phu nhân cũng hãm hại hoàng tôn, như vậy không phải là...
Sau khi Phùng Ký sắp xếp chuyện này không thành thì ngừng công kích mấy năm, rồi lại dùng mánh khóe cũ, lại phái nữ nhân thứ hai tới bên cạnh ta. Lần này hắn đã đổi thủ đoạn, nhưng bản chất cũng không khác gì. Phùng Ký này hẳn là ước ao ngôi vị hoàng đế đến mức chưa chết chưa chịu thôi, trước trước sau sau đã luồn cúi hơn hai chục năm!
Khó trách ở trong trí nhớ của ta, lúc Phùng Ký ngồi trên ngai vàng của ta từng nói với Lý Dật: "Thiên hạ này rốt cuộc đã là của ngươi." Khó trách có người nói ngai vàng chính là vị trí nguy hiểm nhất.
Phùng Ký mua Doanh Yến Nhi về gả cho ta, lại phát hiện tri kỷ của Doanh Yến Nhi là con trai thất lạc của mình. Lý phu nhân trở lại tìm nơi nương tựa, cũng cùng lúc tìm được con trai của mình. Đây chính là mối liên hệ giữa bọn họ.
Sau khi ta hiểu rõ chuyện này, trong lòng không tránh khỏi cảm khái, bọn họ đối với ngôi vị hoàng đế này mà cố chấp đến như thế! Thật sự đã kiên trì lâu như vậy rồi.
"Ta biết tên Lý Dật đó." Ta nói ra cái tên này, mặc dù tên hắn chỉ là xuất hiện trong ký ức của kiếp trước: "Có lẽ nên gọi là Phùng Dật." Ta không có ý tốt, cười lạnh: "Nam nhân kia có hứng thú với đầu của ta hơn là với ngươi." Ta thật vui vẻ mà nói như vậy.
Lúc này hình như cả mẫu hậu và A Nam đều đang ngẫm nghĩ lời của ta, bọn họ đều nhìn về phía Phùng Yên Nhi.
Phùng Yên Nhi dính sát vào bức tường sau lưng, nàng ta nhìn A Nam một chút, lại nhìn mẫu hậu, cuối cùng nhìn đến ta.
Mà mấy người chúng ta đều đáp lại nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng miệt thị.
"Ta giúp các ngươi dẫn người của Phùng gia tới." Phùng Yên Nhi đột nhiên lên tiếng. Thấy chúng ta không có phản ứng, nàng ta lại tiếp tục: "Còn có Lý phu nhân, ta cũng có thể gọi tới."
Chúng ta đều vẫn còn trầm mặc.
"Vậy... Ta dẫn cả Lý Dật tới đây đã được chưa?" Phùng Yên Nhi khóc lên, thân thể trượt xuống theo vách tường, ngồi xoài trên mặt đất: "Nam nhân kia biết rõ ta ở trong cung lo lắng sợ hãi cũng không thèm để ý, ta cũng không muốn tiếp tục giúp hắn nữa. Chỉ cầu xin hoàng thượng có thể giữ lại cái mạng nhỏ này của nô tỳ!"
Nữ nhân này thật sự đã bị dọa sợ. Nàng ta bò dọc theo nền gạch, đầu tiên là ôm chân ta: "Hoàng thượng tha mạng!" Sau đó lại tới ôm chân mẫu hậu: "Thái hậu tha mạng!" Nàng ta quanh quẩn giữa chân chúng ta, thỉnh thoảng dập đầu xuống đất, chỉ vì xin được sống.
A Nam không có biểu cảm gì, đứng lên, ánh mắt trống rỗng, căn bản là không muốn nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Nàng không nói lời nào, đẩy bàn, xoay người đi ra ngoài.