Trong lòng ta ngột ngạt, đi từ chỗ của mẫu hậu ra, liền đi thẳng tới cung Trường Tín, đồng thời sai Như Ý mang toàn bộ tấu chương trong Ngự Thư Phòng qua.
Trên trời tuyết đã không thể so với lúc đầu mùa, lúc này trở nên nhỏ vụn ướt át, giống như hà hơi một ngụm sẽ mất đi hết. Có lẽ ta đã ngửi thấy trong không khí mùi của mùa xuân.
Trong một góc cung Trường Tín, Huyền Tử bất chấp trời tuyết dùng tên mẫu hậu đã ban mà luyện tập bắn bia. Gỗ ở hồng tâm đã hoàn toàn bị hắn bắn thành màu đỏ. Nhờ mẫu hậu nghĩ ra phương pháp quái lại này, khiến Huyền Tử vui vẻ không ngừng luyện tập.
"Tỷ tỷ của ngươi đâu?" Ta vừa vào sân liền hỏi Huyền Tử.
Huyền Tử quay đầu nhìn thấy ta, liền thi lễ với ta, "Tỷ tỷ đi Thái Y Viện, sẽ lập tức trở về."
"Tại sao nàng lại tự đi Thái Y Viện, gọi thái y tới đây là được rồi." Ta nhất thời không coi là quan trọng. Nhưng mới nói xong cũng phản ứng kịp,"Mính Hương tiên sinh ở Thái Y viện?”
Mí mắt Huyền Tử giật giật, không nói gì, lại nâng cung tên hướng về phía mục tiêu. Hắn bình tĩnh, làm cho ta cảm thấy đứa nhỏ này cái gì cũng hiểu.
Ta không đi tìm A Nam, mặc dù ta rất muốn làm như vậy.
Ta ở trong phòng tập đàn của A Nam, phê duyệt tấu chương nhưng mãi vẫn không xong. Tâm trạng thấp thỏm ngồi chờ A Nam trở về.
Cũng may, nàng không để ta phải chờ đợi quá lâu, đầu tiên ta nghe thấy tiếng nàng nói chuyện với Huyền Tử, sau lại nghe được tiếng con hạc bước vào trong sân. Xem chừng hai con hạc ở ngự hoa viên cũng đi theo nàng về đây.
A Nam đi vào, kéo theo đó là một làn hương thơm dịu nhẹ, trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng: “Hoàng Thượng, người xem ta mang cái gì về đây này.”
Đúng lúc đó ta hạ mắt nhìn xuống một chút: “Đã là chủ nhân rồi, sao ra ngoài chỉ dẫn theo mình A Qua vậy?”
Trên tay A Nam đang ôm một gói thuốc to. Cất gói thuốc vào trong cái rương.
Trước mặt ta, A Nam giở bọc vải bông ra, đưa hai quả quất màu vàng tới trước mũi ta: “Xem này, đây là của phủ công chúa ta trồng đó, Hoàng Thượng ngửi có thấy thơm không? Người ta thường nói, nam quất bắc cam, ta đều không tin. Năm đó, phủ công chúatrồng cây quất này, đến năm vừa rồi thì kết quả, nhưng mà ta vẫn chưa thấy qua. Hai quả này là Minh Hương tiên sinh tìm thấy ở trong tuyết.”
“Nó đã sớm bị đông lạnh hỏng rồi.” Ta không chút khách khí nói.
A Nam nhìn hai quả quýt trên tay, "Kỳ thật bây giờ vẫn chưa tan ra, hai quả này đã đóng băng." Nàng cười, "Nhưng không có hư. Chỉ cần xử lý đúng phương pháp, ta có thể làm thành trà quất mật."
A Nam ở bên cạnh ta bắt đầu triển khai trận thế, làm ta hầu như không có tâm tư xem tấu chương. Nàng đập nát hai quả quýt rồi trộn mật ong vào. Tiếp theo là đặt lên bếp nấu.
Ta ngửi được mùi thơm của trà quất mật.
A Nam khép nửa con mắt, giống như say mê mùi hương ở nơi này rồi.
Trong lòng ta hiểu, A Nam tới Lạc Kinh mấy năm rồi, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn còn nhớ nhung mùi vị Giang Nam. Bánh nướng vàng óng ánh, dưa bở giống như ngọc bích đều là món nàng yêu. A Nam chưa bao giờ nói với ta là nàng nhớ quê hương, nhưng ta biết.
Trong nháy mắt A Nam có chút hoảng hốt, Mính Hương tiên sinh đưa hai quả quýt, chính là muốn hiệu quả này đi.
Ta uống trà quýt mật, A Nam pha trà đều rất ngon, lần này tự nhiên cũng vậy. Chỉ là ta cảm thấy giống như là có chút chua, ừ, ít nhất ta cảm thấy trong lòng chua chát. Sớm biết phủ công chúa có cây quýt, ta cũng có thể đi hái vì nàng. Ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện xưa có liên quan đến A Nam, bây giờ muốn đền bù, không biết có còn kịp không.
Như Ý đứng ở bên kia bức rèm dò xét nhiều lần, vừa đúng lúc A Qua mang thuốc lên nhìn thấy, liền trừng mắt liếc hắn một cái.
Ta nhìn chằm chằm A Nam uống thuốc, nhìn A Nam hơi nhíu chân mày. A Nam cơ hồ nín thở, một hơi uống hết. Uống xong, lại vội vàng uống một hớp trà quýt mật.
"A Nam, tại sao nàng không kêu đắng?" Ta hỏi nàng.
A Nam ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn ta.
Chẳng biết từ lúc nào ta bắt đầu càng ngày càng chú ý quan sát A Nam hơn. Hơn nữa có lúc ở trong lòng cũng không tránh khỏi sẽ so sánh nàng cùng Phùng Yên Nhi. Giống như chuyện uống thuốc này, nếu là Phùng Yên Nhi thì đã sớm làm nũng kêu đắng với ta, nhất định ta phải đưa cho nàng một viên mơ ngọt hoặc là đường mạch nha mới được. Trong lúc đó, chắc chắn không thể thiếu những động tác nhỏ gợi tình.
Nhưng A Nam...... Mấy lần ta nhìn nàng uống thuốc, đều là hít một hơi rồi một hớp nuốt xuống.
"Nhất định là ta đối với nàng còn chưa đủ tốt." Ta nói như vậy.
Trong mắt A Nam đều là kinh ngạc.
Đứng ở cạnh cửa, Như Ý rốt cuộc không nhịn được.
"Hoàng thượng......"
Ta giương mắt, chờ hắn nói.
"Đặng tướng quân cầu kiến."
"Cầu kiến thì cầu kiến, thường ngày lui tới như vậy mà không dám vào sao?" Quay đầu lại nói với A Nam, "Hai huynh đệ này thật biết điều, ca ca không chịu đến cung Trường Tín, phải để cho nàng đi một chuyến. Đệ đệ gặp ta ở chỗ này, lại không chịu trực tiếp đi vào."
A Nam rũ mắt xuống, có chút xấu hổ mà cười.
Như Ý xoay người đi truyền người.
Thật ra thì ta cũng đang muốn trông thấy Vân ca.
Đặng Vân đi vào ta không đứng dậy, chỉ đẩy những tấu chương kia một cái. Sau đó thoải mái ngồi, vuốt thẳng y phục bị gấp lại.
Quả nhiên, Đặng Vân đi vào cũng không quỳ lạy, ánh mắt của hắn quét qua những tấu chương chất đống bên cạnh ta, hiểu ý cười một tiếng: "Nếu biết hoàng thượng ở đây, ta đã không tới."
Khi hắn nói chuyện thì ánh mắt giao nhau với A Nam, hai người rất nhanh rời đi.
Có ta ở đây, bọn họ dường như có chút xấu hổ.
Đặng Vân mặc một bộ y phục màu trắng, không phải mốt Lạc Kinh đương thời. Cả người toát lên vẻ cương trực đẹp đẽ, có chút thanh tao đặc biệt của Giang Nam.
"Không lâu nữa Lạc Kinh sẽ học theo cách ăn mặc của Đặng tướng quân." Ta cười nói: "Khó trách trẫm mơ hồ nghe nói cái gì cẩm tú Đặng lang đứng đầu Lạc Kinh."
Đặng Vân da mặt dày ngồi vào ghế gấm, cười hả hê, "Sớm có người gọi thần là ngọc diện cẩm tú lang. Nói thần mặc dù không thể so với hoàng thượng oai hùng, nhưng so với Cửu vương năm đó còn tuấn tú hơn."
Ta cười, "Huynh đệ trẫm đông đảo, thật đúng là không có ai phong nhã thoát tục như vậy."
"Nếu là phong nhã thoát tục, sao hoàng thượng không ban cho thần chức binh bộ Thượng Thư." Đặng Vân gấp gáp nói.
Ta nhìn Đặng vân, "Vân ca đã nghe nói rồi sao? Phùng tướng quân thực sự là tiến cử người hiền tài."
Đặng Vân cũng không giấu giếm, "Thần nghe huynh đệ Phùng gia nói. Dĩ nhiên, thần biết, trước tiên thần cần phải lập chiến công, mới có thể lên chức. Thần nghe nói hoàng thượng muốn dạy dỗ bọn giặc phương Tây nhưng không có tiền. Thần có thể chỉ đem hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ ra Hàm Cốc."
Mặc dù bây giờ Đặng Vân mang tiếng là thủ lĩnh quân Kiến Chương, nhưng hắn không có quyền điều động quân Kiến Chương. Trong lúc đó, ta vẫn đang giữ liên lạc với cung Kiến Chương về việc khai thác mỏ quặng. Hai ngày nay cảm giác mới mẻ trôi qua, cuối cùng cũng có chút lo lắng nóng nảy. Huống chi, còn có con cháu của Phùng gia ở một bên so bì. Ta biết hắn có chút nóng vội.
A Nam pha một ly trà quýt mật, đưa cho Đặng Vân. Đặng Vân uống một hớp, "Mùi vị Giang Nam."
A Nam cười một tiếng, đứng lên, đi mở cửa sổ phía Nam.
Rốt cuộc năm mới cũng sắp đến rồi, gió từ cửa sổ thổi tới, không rét căm căm nữa, ngược lại mang theo chút mùi thơm của mùa xuân vùng sông nước.
Ngoài cửa sổ, cây cối trong sân tản lạc đón gió. Mấy con quạ theo cành mà đứng, giống như mấy con cờ chằng chịt cao thấp. Âm thanh Huyền Tử luyện tên thình thịch truyền vào. Trong tiểu viện của A Nam đã có chút hơi thở linh hoạt của mùa xuân.
"Gió nổi lên rồi." A Nam nói.
Ta cùng Đặng Vân đều hiểu.
"Trong cung, A Nam nhất định chưa nghe nói, lão bà của Hà Kỳ Nhất, Binh Bộ Thượng Thư trước đây, mang theo hai tiểu thiếp cùng con cái, lúc này đang quỳ ở Hình bộ kể tội đấy. Nghe nói đã quỳ mấy ngày rồi."
Ta nhíu mày một cái, chuyện này, ta không muốn làm A Nam lo lắng.
Đặng Vân đánh giá không chút che giấu: “Hà Kỳ Nhất vừa chết ở trong tù, thật có chút đáng tiếc, chưa kịp xử phạt hắn mức cao nhất theo pháp luật, hắn đã lựa chọn từ bỏ nhân thế."
"Bọn họ còn nói gì nữa?" A Nam lạnh nhạt hỏi.
"Nói về A Nam." Đặng Vân quay đầu về phía A Nam: "Bọn họ một mực chắc chắn là bởi vì A Nam mê hoặc Quân Vương, mới làm Hà Kỳ Nhất gặp nạn."
A Nam “A” một tiếng, lại đưa một ly trà quýt mật cho ta. Bây giờ ta mới chú ý tới, trà trong tay ta đã uống hết.
"Hiện tại ngoài đường nghị luận giống như có chút đồng tình với Hà gia." Đặng Vân sốt ruột thay A Nam, "Sao hoàng thượng không ra tay để cho bọn họ nếm thử chút lợi hại?"
Ta uống trà mật trên tay, "Cho nên Đặng tướng quân muốn nhậm chức binh bộ rồi hả?"
Ta cười, "Ngươi cho rằng ta và ngươi xử phạt nghiêm khắc già trẻ của Hà gia, lại giao chức Binh bộ cho ngươi, là có thể chặn miệng người khác lại sao?"
Ta lắc đầu, "Trẫm chưa bao giờ thiếu người đảm nhận chức binh bộ. Binh bộ có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải làm bù nhìn của các tướng sĩ trên tuyền tuyến, thì cũng là làm bù nhìn cho trẫm. Nhân vật như vậy, trên triều đình chưa bao giờ thiếu. Trẫm thiếu chính là người thay trẫm bày mưu tính kế, dụng binh như thần, lại không có ý nghĩ xấu xa."
Ta nhìn Đặng Vân, "Nếu không, Đặng tướng quân đề cử cho ta một người đi?"
Lập tức Đặng Vân lúng ta lúng túng, ta biết hắn hiểu được ta muốn gì, chỉ là hắn không muốn nói ra mà thôi.
Đôi mắt A Nam chuyển động, nàng có chút bất mãn nhìn Đặng Vân, mắt lại quét nhanh qua ta, "Thiếp đề cử một người làm Binh Bộ thượng thư."
Nàng lui ra một chút, thận trọng cúi đầu về phía ta, "Thiếp cho là cựu Tướng quân Tào Định của quân Kiến Chương rất thích hợp cho chức Binh bộ thượng thư."
Mắt phượng Đặng Vân rơi trên người A Nam, có chút tò mò, hơn nữa là không hiểu: " Tại sao A Nam cũng cho là ta không thích hợp?"
"Đặng tiểu tướng quân dĩ nhiên là không thích hợp." A Nam lườm hắn một cái, "Chính ngươi nói mình không có công, không sợ người khác sẽ nghị luận sau lưng ngươi sao?"
Nói xong, nàng yêu kiều nhìn ta, "Hoàng thượng thấy sao? Sau khi Tào tướng quân và Mính Hương tiên sinh cùng nhau hộ tống Huyền Tử hồi kinh, đến bây giờ vẫn ở lại trong kinh. Ban đầu rõ ràng là chính hắn tự từ quan, lúc này lại không trở về nhà, nhất định là có chờ mong khác. Lấy thanh danh của hắn, làm Binh Bộ Thượng Thư thì không người nào dị nghị."
Vẻ mặt A Nam càng thêm thận trọng.
Ta nhìn nàng, "Ta cùng với Tào Định đã nói qua.", khóe miệng của ta không nhịn được run một cái, "Tào Định cũng đề cử một người với ta, hôm nay A Nam lại đề cử Tào Định. Nếu trẫm đoán không sai, thật ra A Nam đề cử người nọ vì muốn suy tính cho trẫm mà thôi. Người kia, mặc dù trẫm rất muốn dùng, nhưng trẫm không biết người kia có nguyện ý để cho trẫm sử dụng không."