Lòng ta thấy rất bực bội, không khỏi nhíu mày.
Lúc này, Tiễn Bảo Bảo dẫn đầu đứng lên, cười tủm tỉm nói một câu, "Thái hậu ở trong cung chờ Hoàng Thượng đã lâu. Tuy các tỷ muội đều nhớ nhung muốn nhìn Hoàng Thượng lâu hơn mộ chút, nhưng như vậy lại làm cho thái hậu nóng lòng hơn".
Có nàng ta dẫn đầu, những người mới lục tục đứng lên.
Chỉ có Phùng Yên Nhi vẫn bất động. Nàng ta ngược lại phủ phục xuống, "Thỉnh Hoàng Thượng xử phạt nô tì".
Ta trầm mặt, liếc nàng ta một cái, trước mặt rất nhiều người mặt, dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt hỏi, "Phùng Thục phi có tội gì? Sao lại muốn tự trách phạt mình?".
Trời thu xơ xác tiêu điều, từng cơn gió thổi qua làm lòng người lạnh xuống. Cứ như vậy mà ở bên ngoài nói chuyện, làm cho người ta có chút không kiên nhẫn. Huống hồ Phùng Yên Nhi vốn là mỹ nhân, mặc y phục vải bố đơn giản nhưng trên mặt lại một tầng son phấn, so với sắc trời ám bụi còn tươi tắn hơn, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết là không có bao nhiêu thành ý, dường như cố làm ra vẻ đáng thương.
Phùng Yên Nhi quỳ rạp trên mặt đất, hai vai hơi run run, "Hoàng Thượng, nô tì có tam đại sai, cái sai thứ nhất là biết chăm sóc chính mình để đến nỗi mang bệnh, không thể bồi Hoàng Thượng đi xa; cái sai thứ hai là chưa làm tròn trách nhiệm quản lý hậu cung, không thấy rõ bộ mặt thật sự của Hà Tử Ngư; cái sai thứ ba là không quản được người nhà của thần thiếp, mới có thể để cho biểu ca Quý Khang của thiếp làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, làm nhục môn quy". Phùng Yên Nhi từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, phá lệ thận trọng. Sau khi nói xong, vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ phủ phục trên mặt đất, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
Nếu là trước kia, nhìn thấy nàng ta mảnh mai, yếu đuối, một bộ dạng bất lực như vậy, ta nhất định sẽ đối với nàng ta thương tiếc gấp bội. Nhưng hiện tại...
Ta nghiêm mặt lại, "Ngươi đã biết sai, ta cũng không đành lòng trách phạt ngươi quá nặng. Nhưng ngươi là người đứng đầu hậu cung, vốn nên làm gương cho kẻ dưới. Nữ tử chi đức, nghi thất nghi gia, gia sự đều xử lý không tốt, làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ. Như vậy đi, ngươi cũng sao kinh thư vì mẫu hậu cầu phúc đi".
Ta cũng không cho Phùng Yên Nhi đứng lên, liền trực tiếp đi qua nàng ta.
Tiễn Bảo Bảo liền đuổi theo đi bên người ta, nàng ta còn hướng Phùng Yên Nhi nở nụ cười chế giễu, dẫn đầu chúng tần phi hậu cung đi theo sau.
~~~~~~~~~~
Sau khi hồi cung, ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, rồi lại tiếp một đống người ân cần thăm hỏi.
Chuyện của Hà chiêu nghi truyền khắp hậu cung. Sau khi hồi cung, nàng ta vẫn bị giam lỏng trong cung của mình chờ xử lý. Không ai nhìn thấy nàng ta, gần một nửa người bên cạnh nàng ta, hoặc bị giết hoặc bị giam giữ. Một cung điện ồn ào náo nhiệt bỗng chốc ảm đạm xuống.
Phùng Yên Nhi cũng không ra khỏi cửa. Nghe nói là thân thể không tốt. Ta còn lạ gì nàng ta, đó là bởi vì ngày đầu tiên ta trở về đã không giữ lại mặt mũi cho nàng ta. Hậu cung là như thế, mọi người phải xem sắc mặt của ta mà làm việc, việc ta lạnh nhạt đối với Phùng Yên Nhi mà nói, giống như trực tiếp đánh vào mặt nàng ta một cái.
Nhưng ở chỗ A Nam và Tiễn Bảo Bảo lại vô cùng náo nhiệt, nghe nói mỗi ngày người đến bái phỏng xếp thành một hàng.
Điều làm cho ta vui mừng chính là, ngày đầu tiên trở về, A Nam liền đi bái phỏng Phùng Yên Nhi cùng Tiễn Bảo Bảo. Còn tặng mỗi người đặc sản mang về từ Giang Nam. Có thể thấy được A Nam thực ngoan. Lời nói của ta, nàng vẫn nhớ kỹ.
Chờ nàng đi bái phỏng một lượt những tần phi có chút địa vị trong cung xong, ta liền hạ chỉ phong nàng làm Hiền phi, như vậy cũng sẽ không có người nào cảm thấy quá đỗi kinh ngạc.
Ngày A Nam được phong làm Hiền phi, ta cũng chỉ ban một đạo thánh chỉ, cũng không có đại lễ trang nghiêm gì. Những từ ngữ như ca ngợi nàng hiền đức đều là ta tùy tiện nghĩ ra. Chứ với tính tình kia của A Nam, ta còn không biết hình dung như thế nào cho tốt nữa. Cho nên liền nghĩ ra mấy từ dễ nghe. Bởi vì có một lý do vô cùng thuyết phục đó là nàng có công cứu mạng ta, nên trong triều không có người nào phản đối.
Ta cũng thuận tiện ban thưởng cho cung nữ A Qua kia – người luôn ở bên cạnh A Nam. Như vậy cũng là một loại thái độ biểu lộ ân sủng.
Nghe nói, A Nam rất ra dáng khi các tần phi khác đến chúc mừng, đáng tiếc ta không có thời gian tới xem.
Đồng thời cùng với A Nam, ta cũng phong cho Tiễn Bảo Bảo làm chiêu nghi, thay thế vị trí của Hà Tử Ngư. Về phần Hà Tử Ngư thì để nàng ta đến một cung điện cũ hẻo lánh, tùy ý mẫu hậu định đoạt. Ta cũng không hỏi đến.
Mấy ngày nay, việc ta bận rộn nhất là xử lý vụ án của lão Cửu, việc áp giải hắn đi xảy ra một chút vấn đề nhưng cũng không phải là việc gì lớn. Nhất thời ta cũng không rảnh tay để quản mấy việc trong hậu cung. Chỉ có một việc làm ta vui mừng, đó là bụng của Lâm mỹ nhân ngày càng lớn, con của ta lại trưởng thành không ít.
Ngày qua ngày bận rộn với công sự, chờ đến lúc ta có chút thời gian rảnh, mới phát hiện Lạc Kinh đã vào những ngày cuối cùng của mùa thu.
Chạng vạng, ta từ Càn Nguyên điện đi ra, đập vào mắt là cảnh lá phong nhiễm đỏ một khoảng trời. Ta nghĩ tới A Nam, từ lúc trên đường trở về có chút giận dỗi với ta, đã nhiều ngày, ngay cả nhìn nàng cũng chưa từng đến nhìn ta một lần. Ta chỉ gặp nàng một lần trong ngày sắc phong Hiền phi. Mà nàng cũng chỉ hướng ta dập đầu một cái, xem như tạ ân, không nói không rằng với ta một câu.
Từ trong xương, A Nam cũng có chút tính tình của công chúa, kiêu ngạo không dễ dàng cúi đầu trước người khác, ngay cả ta cũng không ngoại lệ.
Ta đạp trên lá vàng thứ thớt, dọc theo Vĩnh Hạng cung đi đến Trường Tín cung. Lần này, ta ra hiệu bằng mắt trước, không cho tiểu thái giám Trường Tín cung kinh động đến A Nam. Bước qua cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mảnh vàng úa ở Trường Tín cung, hoa cúc sắp tàn, tà tà ngả rạp trên mặt đất, dưới chân toàn lá vàng, cũng không có người nào quét dọn.
Thái giám trong cung thấy ta, hành lễ xong liền ra hiệu chỉ vào một cái cây ở trong cung. Lúc này, ta mới thấy A Nam, nàng mặc một thân cung trang xanh thẫm, nằm trên nhuyễn tháp dưới tàng cây. Trong tay nàng cầm một tờ giấy, chăm chú nhìn cái gì đó. Dung mạo cùng hương khí kết hợp với tiếng chim sẻ trên cây, làm cho cung trang màu xanh thẫm trên người A Nam cũng nhiễm một tầng sắc màu mùa thu.
Ta cảm thấy A Nam có vẻ đăm chiêu, mi mục hơi nhíu lại, tú lệ tuyệt luân, trong lòng bất giác nhảy dựng lên, lại có chuyện gì làm cho A Nam lo lắng?
Bên cạnh A Nam vẫn là cung nữ A Qua kia, lúc này nàng ta đã thấy ta, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng hành lễ, "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
A Nam giật mình, rất nhanh liền ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thu đi vẻ ưu phiền trên mặt, tĩnh như nước, trong trẻo như sương. Chỉ một thoáng, đem mùa thu ảm đạm xóa bỏ. Tay nàng hơi động, gấp tờ giấy kia lại rồi thu vào trong tay áo rộng thùng thình của nàng.
"Thần thiếp không biết Hoàng Thượng giá lâm, không có từ xa tiếp đón, xin Hoàng Thượng thứ tội", nàng vừa nói, vừa đứng lên, muốn hướng ta hành lễ.
Ta nâng cánh tay của nàng lên, "Quên đi".
Ta nhìn khắp mọi nơi, ra vẻ thoải mái hỏi, "A Nam, sao nàng không cho người quét hết lá vàng úa trong Vĩnh Hạng cung đi, bỏ mấy chậu hoa cúc sắp tàn đó đi luôn?"
A Nam bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn ta, "Không cần. Thiếp cảm thấy chúng nó vẫn còn cơ hội sống sót, không muốn cứ như vậy mà vứt bỏ chúng". Khi nàng nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là biểu tình cương quyết, làn da tuyết trắng hơi ửng đỏ trong ánh nắng hoàng hôn.
Ta đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt nàng, "Nói cho nàng một tin tức tốt, chiếu thư truyền Đặng Vân vào kinh đã sắp đến Đặng gia. Vì để đưa chiếu thư đến tay hắn nhanh một chút, trẫm đã xuất vài con khoái mã".
A Nam có chút kinh ngạc, "Việc này sao lại gấp như thế?"
Ta cười, "Nếu không gấp, ta sợ hắn lại bị bệnh tương tư", ta nói lời này chỉ là vui đùa. Nguyên nhân chân chính là Phùng Ký đã muốn chọn Binh Bộ thượng thư mới. Ta biết, dù cho Đặng Vân có đến đây cũng không đảm đương nổi chức Binh Bộ thượng thư, nhưng ta có thể sắp xếp hắn vào nơi mấu chốt, giúp ta quan sát những người đó. Lúc này, hai nhi tử của Phùng gia đang tích cực tạo dựng mối quan hệ với những người khác, công tử Phùng gia ngày nào cũng tham gia yến hội trong Lạc Kinh.
Xem ra, Phùng Ký đã vội vã chuẩn bị hậu thuẫn.
A Nam nghiêng đầu đi một chút, "Hai ngày nay, thân thể Thục phi không tốt, đã nhiều ngày không đi thỉnh an mẫu hậu. Thiếp đi thăm nàng, nhưng cũng không gặp được"
"Sao lại như thế nào?", ta có chút không kiên nhẫn.
"Hôm nay, nàng đã thỉnh cầu mẫu hậu, muốn cho nữ quyến trong nhà đến thăm nàng", khóe miệng A Nam hơi nhếch lên, mỉm cười nói, "Mẫu hậu đã chuẩn tấu".
"Đến thì đến ", ta không cho là đúng, "Nếu mẫu hậu đã đồng ý thì cứ như vậy đi".
Ánh mắt A Nam vòng vo chuyển động, "Nghe nói, lần này là muội tử của Phùng Thục phi tiến cung. Không biết là Lục tiểu thư hay là Bát tiểu thư tới?", A Nam nhức đầu nói.
Ánh mắt nàng nhìn ta dường như không có ý tốt. Ánh mắt kia rõ ràng rất giảo hoạt, có chút ý tứ chê cười nhìn ta. Tại thời điểm này rồi mà nàng còn một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. Chẳng lẽ nàng một chút cũng không nghĩ tới loại sự tình này rất có tính uy hiếp đối với nàng sao? Nàng thật đúng là tuyệt không để ý ta.
Ta hắc hắc nở nụ cười, cố làm cho tiếng nói phát ra có chút mơ màng, du hoặc, "Bộ dạng Phùng Thục phi tuyệt sắc, nàng lại còn có muội tử! Không biết muội muội kia bộ dạng như thế nào?"
"Chắc cũng là giai nhân tuyệt sắc", A Nam khẳng định nói, "Trước kia cũng không chưa từng nghe nói Phùng gia có nhiều nữ nhi như vậy. Người ta lặng lẽ dưỡng trong khuê phòng, nếu không phải là một trang tuyệt sắc, làm gì phải cất giấu kĩ như thế, sợ người người tranh giành sao?"
Ta giật mình, đột nhiên hiểu được. Cái gì mà tiến cung thăm hỏi, đại khái là đưa mỹ nữ đến triển lãm trước mặt ta. Cũng giống như Phùng Yên Nhi mười lăm tuổi năm ấy.
Lần này, ta nhanh chóng kéo A Nam vào trong lòng ta, không chỉ nhéo nhéo mặt của nàng, còn cố ý nhéo hai cái bên eo nàng. "Nếu nàng sợ trẫm bị người khác cướp đi thì cứ việc nói thẳng, không cần phải nói bóng nói gió như vậy đâu".
A Nam tức thời nghẹn lời.
Ta biết A Nam còn không có thích ta, ta cũng đoán trong lòng nàng sợ là còn có người khác, nhưng sau một thời gian dài ở chung với nàng, ta đã rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy khi chúng ta ở bên nhau vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó. Ta tuy có vội, nhưng ta sẽ chờ đợi A Nam. Có lẽ nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để ở bên cạnh ta. Đây chỉ là suy đoán của ta, ta sẽ thật sâu giấu dưới đáy lòng, vĩnh viễn sẽ không nói ra. Ta thừa nhận, là ta không dám nói, nhưng như vậy thì có làm sao. Hiện tại, A Nam vẫn ở bên ta, ta không tin có người nào có thể cướp nàng khỏi tay ta.
"Vừa rồi trẫm đã nói với nàng chuyện thứ nhất", ta nói, nhìn khuôn mặt dễ thương của A Nam, "Hiện tại trẫm còn chuyện thứ hai muốn nói...", ta cố ý kéo dài âm thanh.
Quả nhiên, A Nam lập tức khẩn trương, nàng nắm chặt tay áo của ta, ánh mắt mở thật to, bộ dạng có chút chờ mong, "Hoàng Thượng muốn nói cái gì?"
Tay của ta ở phía sau lặng lẽ hướng vào tay áo của nàng, bất động thanh sắc tìm thấy tờ giấy vừa nãy nàng giấu đi, ta cầm lấy nó, rút tay ra, bỏ vài đai lưng của minh, trên mặt ta cố gắng hiện lên biểu tình vô lại, "A Nam, nàng đi pha cho ta một ly trà bổ thận, bổ huyết của phương Nam đi rồi trẫm nói cho nàng nghe".
A Nam trợn trừng mắt, không nể tình nhìn ta. Cái mũi nho nhỏ nhăn lại, hiển nhiên là thực bất mãn đối với ta.
"Nhanh đi nào!", ta thúc giục nàng.
Nàng bất đắc dĩ rời đi pha trà.
Ta cười một tiếng, ai bảo A Nam không có công phu, cái này nàng đấu không lại ta!
Ta làm bộ bước đi thong thả, thanh thản tiêu sái đi đến bên kia, làm bộ chăm chú đang nhìn thảo dược, quay lưng lại với cung nữ A Qua ngốc nghếch nhưng ánh mắt luôn sắc bén kia, vụng trộm nhìn thoáng qua tờ giấy. Rất kỳ quái, trên tờ giấy chỉ có bốn chữ "Cùng huyền cùng múa". Cái này thì có cái gì đáng giá mà A Nam lại chuyên chú nhìn chằm chằm như vậy ? Bất quá, những chữ này cũng thật đâm vào mắt người, hào sảng phóng khoáng lại mang theo chút nhã ý, đúng là có ý có cảnh.
Ta nhanh chóng gấp tờ giấy lại, đem nhét vào đai lưng.
A Nam vừa vặn đem trà ra, trên mặt biểu hiện sự tức giận, giống như muốn phát hỏa. Căm giận đem ly trà nhét vào tay ta.
"Tẩm bổ? Tráng dương?", ta hỏi nàng.
A Nam không nói lời nào, cánh môi mỏng manh mím thành một đường, trên mặt bày ra biểu tình "Không muốn nói chuyện"
"A Nam uống trước một ngụm thử xem", ta cười nhạo, một tay cầm ly trà, một tay tiến lại gần tay áo của nàng. Tờ giấy kia lại vô thanh vô thức trở về trong tay áo A Nam.
A Nam bị ta kéo vào trong lòng, nhưng nàng quật cường xoay mặt đi, "Trà bổ dường của nam nhân, nữ nhân sao có thể uống loạn? Nếu Hoàng Thượng không tin thiếp, có thể đổ đi, không cần uống!"
Ta cười hắc hắc, một hơi uống hết ly trà. Sau đó cúi xuống, ở bên tai của A Nam liếm vành tai nàng một cái, "Chuyện thứ hai chính là, đêm nay ta muốn lật thẻ bài của A Nam".