Ta hỏi thăm kỹ càng tình hình tám doanh phía nam mới biết người do ta sắp xếp lúc trước đã bắt đầu bắt người, được toàn thể binh sĩ của tám doanh phía nam hết lòng ủng hộ, đã nhanh chóng quét sạch vây cánh của Phùng Ký. Bọn họ dường như đã sớm bất mãn với người của Phùng Ký, còn có vẻ xem thường với vị thủ lĩnh không thể làm thủ lĩnh kia, thậm chí còn có người hỏi rằng có phải bọn họ sắp được điều đi trấn thủ biên cương không.
Quả nhiên quân đội không nên đóng quân ở vùng trung tâm, bảo vệ quốc gia mới là chức trách của quân đội.
Sự tình thuận lợi hơn cả dự liệu, ngay cả ta cũng không tránh khỏi mừng rỡ.
"Hẳn là sẽ không có cá lọt khỏi lưới." Cuối cùng trinh sát báo cáo với ta: "Lần này đã sắp xếp cẩn thận, gần đây rời khỏi cửa Y Khuyết không có một ai trở về. Hiện giờ cửa Y Khuyết đã được hoàng thượng bố trí người canh giữ nghiêm ngặt, cho dù có người muốn thì cũng chạy đằng trời."
Lời này có ý nói Phùng Ký tạm thời sẽ không lấy được tin tức từ phía nam, đây thực sự là chuyện tốt. Ít nhất có thể kéo dài thời gian của Phùng gia, khiến bọn hắn không thể lập tức chó cùng rứt giậu.
Nói thật, nhìn lại tình hình ở kiếp trước, dựa vào tính tình cẩn thận của Phùng Ký, nếu hắn không thật sự nắm chắc thì cũng sẽ không vội vã xuống tay với ta. Trừ khi hắn bị ta bức đến đường cùng, nếu không hắn sẽ cẩn thận chờ tin tức.
Để trinh sát lui ra, ta lại đi tìm A Nam. Ta lại nhìn thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, soi gương vẽ loạn gì đó lên mặt.
Ta dừng bước nhìn nàng, phát hiện ra không phải là nàng đang tô son điểm phấn mà chỉ thấy tay nàng nhanh nhẹn vẽ thuốc màu lên mặt mình. Ngay sau đó, trên khuôn mặt trắng bóc của nàng dần hiện ra một vết sẹo dài. Càng về sau, hình dáng vết sẹo càng trở nên rõ ràng, nhìn y như thật.
Dáng vẻ này của A Nam dường như rất quen thuộc, phần lớn thời gian ở kiếp trước, A Nam ở trong cung đều có vẻ mặt xuất quỷ nhập thần như vậy. Ta còn nhớ, khi gương mặt này xuất hiện lần đầu tiên ở trước mặt ta, ta liền vội vàng tránh đi. Thế nên mấy năm sau đó ta đều không gặp nàng. Ta vẫn không nói rõ được khi nhìn thấy khuôn mặt A Nam bị ta hủy diệt thì ta có tâm tình như thế nào. Nhưng chắc chắn là có bất an. Có lẽ còn có hối hận.
Thật ra lúc ấy ta không dám nhìn nàng, nếu ta thật sự không thèm để ý đến nàng thì cần gì phải tìm cách trốn tránh nàng. Ta nghĩ đến kiếp trước, mấy năm đó đối với cả ta và A Nam đều thật sự là quá gian nan. Ta hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, đổi lại kết quả là ta không dám đối mặt với nội tâm của bản thân.
Ta thật sự đã sớm yêu nàng, chỉ là bản thân không dám thừa nhận. Giống như một đứa trẻ xấu hổ, sợ để lộ ra nội tâm của chính mình. Cho đến khi đầu ta treo trên đầu thành, ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mang sẹo của A Nam, trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa áy náy biết chừng nào. Tâm tình đó đến giờ ta vẫn nhớ rõ, mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy rất ấm áp.
Ta nghiêng đầu nhìn A Nam trong gương.
"A Nam, ta nghĩ ta vẫn luôn rất yêu nàng." Ta bật thốt ra.
Bàn tay đang vẽ của A Nam dừng lại, ngơ ngác nhìn ta qua gương, vẻ mặt không tin tưởng lắm. Chúng ta cứ yên lặng trao đổi ánh mắt qua gương như vậy.
"Ta phải đi rồi." A Nam đột nhiên buông bút vẽ trong tay ra, vội vàng liếc nhìn vết sẹo của mình trong gương: "Thật sự phải đi rồi." Nàng bối rối nói.
Ta tiến lên một bước, ôm lấy nàng từ phía sau: "A Nam, nàng nói thật đi, vì sao ngày đó nàng muốn giả bộ bị thương chảy máu?"
Ta có cảm giác, ngay cả ở kiếp trước, vết thương trên mặt của A Nam cũng là giả. Ta nhớ rõ tình hình kiếp trước, khi đó ta đang trong cơn phẫn nộ điên cuồng, nhưng khả năng dùng kiếm chém trúng mặt A Nam cũng không cao lắm. Đừng nói đến chuyện ta không thể xuống tay với nữ nhân mà quan trọng hơn là ta biết rằng nếu như khuôn mặt A Nam không dịch dùng thì cũng thật sự khiến ta yêu thích.
Khuôn mặt xinh đẹp này khiến người ta có cảm giác rất trong sáng chân thật, đó là thứ khí chất của một nữ nhân đáng yêu.
Ta dựa cằm lên vai A Nam, kề sát mặt mình bên cạnh vết sẹo hung dữ kia. Hai khuôn mặt hiện lên trong gương lại vô cùng tương xứng, ngay cả vết sẹo cũng không che được vẻ đẹp trên khuôn mặt A Nam.
Ta nở nụ cười: "Yêu A Nam, cũng yêu vết sẹo trên khuôn mặt này."
Vết sẹo này giống hệt vết sẹo ở kiếp trước, khi A Nam ở dưới tường thành ngước mặt lên nhìn ta. Cũng là vết sẹo trên khuôn mặt A Nam lúc đỡ lấy đầu ta. Ta biết rõ, khả năng vẽ của A Nam rất tốt.
A Nam cắn răng: "Khi hoàng thượng dùng cái chặn giấy vứt vào đầu ta ta đã tính toán được rồi." A Nam trừng mắt nhìn ta trong gương: "Hoàng thượng nhìn thấy khuôn mặt khi dịch dung của ta mới một lần đã nổi giận, cảm thấy là ta cố ý lừa hoàng thượng. Đã vậy ta cũng phải tìm cơ hội để khiến mình thật sự xấu đi, xem hoàng thượng rốt cuộc có thể nổi giận đến mức nào." A Nam liếc ta: "Trên người ta luôn mang theo nước ép từ lựu, ngày đó khi hoàng thượng lại ra tay với ta, ta... Ta..."
Nhắc tới chuyện bị ta tổn thương, A Nam có phần không thốt nên lời. Xem ra vẻ ẩn nhẫn và rộng lượng của tiểu bao bối này cũng là ngụy trang mà thôi, thật ra nàng rất để ý.
Ta ôm chặt A Nam, mặt kề sát mặt, nhẹ nhàng cọ nàng: "Ta hối hận, vẫn luôn vô cùng hối hận vì đã làm tổn thương A Nam." Ta nói: "Ta cũng không biết là tại sao lại như vậy, có lẽ là cảm thấy mình không xứng với A Nam."
Có lẽ thật sự là như vậy, A Nam không phải là Phùng Yên Nhi, trong lòng A Nam luôn luôn có một loại khí chất cao ngạo. Mà ta đã ở trong cung trải qua tranh đoạt nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, có lẽ là cảm thấy bản thân thua kém các vị huynh đệ.
Bây giờ nhìn đến nhị ca lại nhắc nhở ta rất nhiều chuyện lúc trước. Hiện giờ thật ra nhị ca cũng có chút khúm núm rồi. Lúc trước dáng vẻ của hắn luôn nổi bật hơn ta, ta phòng bị hắn một thời gian dài như vậy khiến hắn cũng mất đi sự hăng hái năm đó rồi.
Đôi khi con người bị hoàn cảnh bên ngoài làm thay đổi, như là sự nổi bật của A Nam đã khiến ta mờ mắt rồi.
A Nam hừ nhẹ một tiếng: "Rõ ràng là hoàng thượng..." Nàng cắn nhẹ môi, lời nàng định nói đều bị ta nuốt gọn. Nàng lập tức đẩy ta ra, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ta: "Thiếp thật sự phải đi rồi, nếu như ta tính toán không sai thì Quy Mệnh hầu đã sẵn sàng gặp ta rồi."
Ta buông tay, cười cười nhìn nàng: "Đừng quên ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng." Ta cười nói.
A Nam đã xông ra ngoài.
~~~~~~~
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi cửa cung, người điều khiển xe là một nữ tử cường tráng, mặc dù bề ngoài trắng trẻo xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã biết điều khiển xe là chuyện dễ dàng. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy giống như là nô tỳ để người ta sai khiến trong phòng giặt đồ trong cung.
Có lẽ bởi vì bây giờ đang là ban ngày nên chiếc xe ngựa rời khỏi cung cũng không khiến người ta chú ý.
Trong cung thường có người ra ngoài làm việc, một chiếc xe ngựa ngẫu nhiên xuất cung chẳng phải là việc lạ.
Nhưng chiếc xe ngựa này có chút khác, ngay khi vừa rời khỏi cung, xe lửa liền chạy thẳng về phía bắc, chạy thẳng đến phường Trường Xuân ở giữa kinh thành. Đến cửa phường Trường Xuân dừng lại một chút, sau đó lại chạy về hướng phủ Quy Mệnh hầu ở phía nam kinh thành.
Đi một quãng đường xa như vậy, nếu tìm hiểu và kiểm tra kỹ càng sẽ thấy rất không ổn, đến một kỹ viện trước, sau đó lại đến phủ của một quan hầu bị giáng chức, người này là muốn làm gì đây?
May mà không có ai chú ý đến việc này, cũng không có ai đuổi theo, giống như năm đó khi Phùng Yên Nhi đưa A Nam ra khỏi cung.
Phủ Quy Mệnh hầu giống như vẫn luôn đợi chiếc xe ngựa này. Xe ngựa vừa tới cửa, nữ nhân điều khiển xe nhảy xuống, vừa lấy tay đập cánh cửa sơn đen kia một cái, cửa phủ đã lập tức mở ra.
Ta đứng ở rất xa đợi một hồi lâu, nhìn vào cánh cửa phủ Quy Mệnh hầu, nhìn thấy cửa đóng lại lần nữa.
Trong lòng ta cũng không nóng vội. Phủ Quy Mệnh hầu ở nơi này cũng không phải là chỗ tốt, không thể so được với phủ Phùng Đại Tư Mã tướng quân. Quy Mệnh hầu vốn là hoàng đế không hợp lệ của nước Sở, lại đầu hàng Đại Triệu, trước giờ vẫn luôn bị ta khống chế. Ta không cho hắn được mở rộng quy mô của phủ như ý muốn, cũng không cho hắn tùy tiện mua thêm nô dịch, cho nên mặc dù tính tình hắn vốn tham lam cũng chỉ có thể sống ở nơi chật chội này giữa thành Lạc Kinh.
Chiếc xe ngựa chạy vào phủ Quy Mệnh hầu một hồi lâu, ta vẫn không thấy trong phủ có động tĩnh gì, lúc này ta mới đi đến gần, dạo một vòng quanh tường phủ, tìm một chỗ được bóng cây che khuất, nhẹ nhàng nhảy lên, xoay người đi vào phủ.
Phủ Quy Mệnh hầu không lớn, rất có cảnh sắc Giang Nam, lối đi giữa vườn hoa quanh co vòng vèo, ta đi vào phủ thì đã hoàn toàn mất dấu chiếc xe ngựa kia.
Nhưng ta cũng không gấp gáp, phủ Quy Mệnh hầu cũng chỉ lớn đến như vậy, chỉ cần một tiếng động, cho dù đang đứng ở đâu trong phủ cũng biết âm thanh từ đâu phát ra.
Đúng lúc này, ta nghe được tiếng cười từ bên trong truyền ra, mị hoặc đến nỗi khiến người ta nổi da gà.
Ta lập tức xoay người chạy đên.
Ta nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, lúc này nó đang dừng dưới một bóng cây. Hiện giờ trên cây đã mấy con ve kêu râm ran khiến người ta phiền não.
Một bàn tay trắng bệch đáng sợ từ trong xe ngựa duỗi ra. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ rực mà ta có phần quen thuộc.
Quy Mệnh hầu lập tức tiến lên đỡ cánh tay kia.
"Xem xem bây giờ chúng ta đến đây lại trở thành khách quý rồi này!" Âm thanh mị hoặc ở bên trong xe cực kỳ đắc ý."Tiểu nương tử trong kia tính tình cũng thật là khiến người ta không nói được lời nào!" Màn xe vén lên, một bàn chân đi giày đỏ tươi bước ra ngoài.
Lúc này bọn họ đứng cách ta rất xa, nhưng cho dù ở khoảng cách xa như vậy ta vẫn có thể cảm giác được một cỗ tà khí toát ra từ người Lý phu nhân.
Nhưng Quy Mệnh hầu không có vui mừng, nhìn hắn còn có vẻ lo lắng: "Vì sao lần này lại muốn tới chỗ này của ta? Lại còn liên tục viết thư cho ta. Nếu chuyện này bị người trong cung phát hiện, chắc chắn ta không có đường sống."
Đôi giày đỏ dừng ở bên cạnh xe: "Ngươi hồi đáp thì cũng đã hồi đáp, đến lúc này lại còn nói những lời này thì có ích gì sao?" Giọng nói trong xe vô cùng sắc bén.
Quy Mệnh hầu giật mình, giọng run run: "Không dám!"
Nữ nhân trong xe cũng hạ giọng: "Ngươi vì nàng mà chăm sóc tốt cho đứa bé kia mấy ngày, nàng cũng rất biết ơn ngươi. Mặc dù cuối cùng ngươi làm hỏng chuyện nhưng vị tiểu nương tử kia vẫn cho ngươi một cơ hội nữa. Không phải tiểu nương tử đã nói rồi sao? Phường Trường Xuân đã bị theo dõi. Tướng quân ở bên kia cũng không được yên ổn."
Quy Mệnh hầu vâng vâng dạ dạ.
Bàn chân còn lại cũng bước ra khỏi xe. Ngay sau đó là váy đen, áo đen. Sau cùng là khuôn mặt trang điểm đậm, khuôn ngực để lộ ra một nửa của Lý phu nhân.
"Đưa tiểu công chúa ra đi." Lý phu nhân đứng ở cạnh xe, đưa cổ tay gạt sợi tóc mai sang một bên, dáng vẻ dương dương đắc ý: "Hắt nước lạnh cho nàng ta tỉnh lại. Nói đến chuyện này ta cũng lấy làm xấu hổ, năm đó ta còn từng làm nô bộc của nàng ta mấy ngày." Nữ nhân này đứng dưới ánh mặt trời, mím môi cười: "Ai bảo nàng ta đắc tội với Dật Nhi của ta, đắc tội tiểu nương tử trong cung!"