Lúc này ta cũng đứng ngồi không yên, chỉ chờ một câu này của mẫu hậu. Vì vậy ta lại tự mình chạy đến cung Tử Lưu nghe ngóng tin tức.
Rõ ràng A Nam nói một câu: "Để cho Như Ý đến xem thử." Thế nhưng ta dường như không nghe thấy, thà tự mình chạy tới chạy lui. Ta biết lúc này dáng vẻ của mẫu hậu và ta đều rất khó nhìn, đều giống như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng mà ta cũng không nghĩ ngợi được nhiều nữa.
Các phi tần khác trong cung đều lục tục kéo đến cung Vinh An. Mỗi người bọn họ đều nói năng rất cẩn thận, lời nói ra đều không rõ ràng, ngược lại càng khiến mẫu hậu thêm lo.
Lúc này dường như Tiễn Bảo Bảo phát hiện ra cái gì, nàng nhìn chung quanh một lượt, sau đó cẩn thận hỏi ta và mẫu hậu: "Thục phi không tới, có cần phái người đi gọi không ạ?"
Ta và mẫu hậu gần như đồng thanh: "Không cần!" Nói xong mẫu hậu và ta cùng trao đổi ánh mắt.
Vẫn là mẫu hậu bình tĩnh nhã nhặn cất lời: "Không phải ngươi vừa mới nói Thục phi bị ốm sao? Bị bệnh thì nên để nàng ta yên ổn dưỡng bệnh đi. Thật là đáng thương, bận rộn quanh năm suốt tháng rồi, hẳn là đã mệt mỏi. Vừa đúng lúc bị bệnh, để cho nàng ta nghỉ ngơi đi."
Nói xong lại liếc ta một cái.
Ta vội vàng phụ họa: "Bị bệnh thì nên nghỉ ngơi đi."
Lúc này trong phòng không ai nói lời nào, các phi tần đều đang theo đuổi tâm tư trong lòng mình. Ta vẫn nghĩ, đối với một đế vương mà nói, sinh một đứa con trai thật sự là một chuyện rất trọng đại. Mà ta, có lẽ bởi vì đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, cho nên so với người khác lại càng không thể bình tĩnh được.
Ta không biết sinh một đứa bé cần bao nhiêu thời gian, chỉ là cảm thấy trước kia mấy người Liễu Tu Viện sinh con cũng không cần nhiều thời gian như vậy. Ta chạy giữa hai cung đến mức chân đã muốn mềm nhũn, thế nhưng vẫn không nghe được tiếng khóc của đứa bé.
Có mấy phi tần an ủi ta: "Bình tĩnh một chút."
Nhưng A Nam vẫn không nói câu nào, nàng chỉ yên lặng nhìn ta, dáng vẻ lo lắng sầu muộn. Ta vốn muốn đi đến hỏi ý kiến của nàng một chút, nàng vốn có chút hiểu biết về y thuật, cho nên đại khái cũng biết tình huống này là như thế nào. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy, ta lại không dám hỏi.
Cuối cùng ngay cả mẫu hậu cũng không thúc giục nữa, nằm nghiêng người trên giường của Tiễn Bảo Bảo, trầm mặt không nói câu nào.
Ta cảm thấy ta cũng đã tiêu hao hết sức lực, định đỡ mẫu hậu ngồi dậy. Ngay cả chúng ta cũng có dáng vẻ này, Lâm mỹ nhân bên kia còn có thể chống đỡ sao? Huống hồ, đã sớm không còn nghe thấy tiếng kêu của Lâm mỹ nhân nữa. Ta có dự cảm bất thường.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong phòng không còn người nói chuyện nữa.
Lại đợi tầm hai canh giờ nữa, ta đã không còn kiên nhẫn, cảm thấy có lẽ rốt cục ta cũng phải mất đứa con trai này. Có lẽ nó vốn không có số mệnh là người thừa kế, là trời không chiều ý người thôi. Hoặc là, ta vốn đáng đời làm một người cô đơn, không xứng đáng có người thừa kế y bát* của ta.
*y bát (áo cà sa và cái bát của thầy tu): vốn để chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, về sau được mở rộng để chỉ toàn bộ sự nghiệp, tài năng, tư tưởng,... mà người đời trước truyền lại cho đời sau
Nếu không phải mẫu hậu vẫn còn kiên trì, có lẽ bây giờ ta đã muốn hồi cung rồi.
Rốt cuộc, Như Ý chạy như bay vọt vào: "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu, sinh rồi! Sinh rồi! Là một bé trai!"
Mẫu hậu lập tức ngồi dậy. Có một khoảnh khắc, ta có chút không dám tin đây là sự thật, vội tóm lấy Như Ý: "Thật không? Không có nhầm lẫn gì chứ? Đứa bé có lớn không?"
Thật ra thì Như Ý vẫn chưa nhìn thấy đứa bé, bị ta hỏi tới, cũng sửng sốt một chút. Sau đó lại xoay người chạy ra ngoài.
Chúng phi tần cũng đi đến đỡ lấy mẫu hậu, trong phòng đều là tiếng chúc mừng, giọng điệu mềm mại yểu điệu.
"Đã giày vò mẫu hậu nãy giờ rồi, để bọn họ ôm đứa bé đến đây đi!" Một tiếng này hết sức tỉnh táo uy nghiêm, lập tức trấn áp tất cả mọi người trong phòng.
Ta không cần nhìn cũng biết lời này là của Tiễn Bảo Bảo.
Cũng không biết tại sao, trong chớp nhoáng này, trong lòng ta có chút bất an.
Nhưng mẫu hậu đã tiếp lời: "Đúng rồi, để bọn họ ôm tới đây cho ai gia xem một chút." Mẫu hậu đã lớn tuổi, vừa rồi lại bị kinh hãi, lúc này nhất thời không thể dậy nổi. Chỉ là trên mặt mẫu hậu vẫn hết sức vui mừng, rốt cuộc người cũng có một vị tôn tử rồi.
Ta cho người đến thông báo cho họ. Mẫu hậu lại dặn dò: "Quấn chặt một chút, đừng để gió thổi vào."
Chỉ chốc lát sau, mấy lão ma ma lão thành vây quanh, ôm một cái bọc màu đỏ đi vào. Ta không dám tiến lên, chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Bọn họ theo quy củ đi đến trước mặt ta, ôm đứa bé định quỳ xuống, trong miệng còn nói: "Chúc mừng hoàng thượng, mời hoàng thượng xem tiểu long tử."
Mẫu hậu liên tục kêu lên: "Đừng quỳ, coi chừng đứa bé ngã!"
Ta chỉ nhìn qua một chút, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm bên trong cái bọc, còn chưa to bằng bàn tay ta. Ta lập tức rụt đầu trở về, cũng không dám đưa tay ôm lấy, lập tức để cho bọn họ ôm đứa bé tới cho mẫu hậu nhìn.
Thật ra thì đây không phải lần đầu tiên ta được làm cha, cũng không biết tại sao, lần này ta đặc biệt lo lắng không yên. Hơn nữa, cũng không biết tại sao, ta cảm thấy đứa bé này quả mức gầy yếu. Ban đầu lúc A Ô được sinh ra cũng trắng mập hơn đứa bé này.
Được rồi, có lẽ là thái độ của ta không đúng, đây là con trai của ta, không thể nói là tốt hay không tốt được.
Mẫu hậu còn vui vẻ hơn ta, người nhận lấy đứa bé, ôm chặt trong ngực mà nhìn, một lúc lâu sau mới nói: "Đứa bé này rất khôi ngô, còn thanh tú hơn hoàng thượng." Nói xong lại cười: "Lúc ta sinh hoàng thượng thì hoàng thượng rất khó coi, khóc đến kinh thiên động địa thì không nói làm gì, lại còn liên tục giương cái miệng nhỏ đòi bú sữa." Mẫu hậu vừa nói vừa quan sát đứa bé trong ngực. Đứa bé này đặc biệt ngoan ngoãn, không hề khóc tiếng nào.
Mẫu hậu dường như nhớ tới cái gì đó: "Các ngươi đã cân cho đứa nhỏ này chưa? Bao nhiêu cân?"
"Năm cân." Một lão ma ma hơi chần chừ, sau đó nói.
Mẫu hậu rõ ràng có chút sửng sốt.
Theo lời mẫu hậu, lúc ta được sinh ra, người để cho người khác cân, là bảy cân sáu lượng.
Sau một hồi lâu, mẫu hậu mới lại lên tiếng: "Đứa nhỏ này được sinh ra sớm gần một tháng, nhỏ một chút cũng là bình thường. Có thể bình an ra đời là tốt rồi, về sau nuôi dưỡng chu đáo một chút sẽ mập lên."
Cả phòng đầy người, thế nhưng không có ai đáp lại.
Ta nhìn tiểu hài tử trong bọc một chút, nhỏ đến mức giống như con mèo con, có chút hoài nghi ngay cả năm cân cũng chưa được. Hơn nữa ta còn cảm thấy, không chỉ có mình ta nhìn thấy điều này. Tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn đứa bé trong ngực mẫu hậu bằng ánh mắt kỳ quái, giống như đang nhìn cái gì đó rất nguy hiểm.
Chỉ có Tiễn Bảo Bảo, lúc nàng ta nhìn đứa bé này thì ánh mắt dường như sáng lên. Trong phòng này, ngoại trừ mẫu hậu thì nàng ta là người duy nhất muốn ôm đứa bé này.
Ta quay đầu khắp nơi tìm A Nam, khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng ở góc phòng. Nàng cũng đang nhìn đứa bé kia, nhưng ánh mắt nàng lúc nhìn đứa bé hoàn toàn lộ ra vẻ lo lắng, chân mày cũng nhíu chặt.
Nàng không thích đứa bé này sao?
"Lâm mỹ nhân thế nào rồi?" Hỏi ra lời này là A Nam: "Bà vú đã tới đây chưa?"
Dường như nàng vừa hỏi xong thì những người khác mới nhớ tới chuyện này.
"Bà vú vẫn luôn chờ trong cung của ta." Tiễn Bảo Bảo nói, không hề rối rắm. Nàng ta rất ung dung đưa mắt ra hiệu cho cung nhân, bọn họ lập tức đi gọi bà vú.
Mà mấy vị lão ma ma ôm đứa bé tới đều nói: "Lâm mỹ nhân vẫn chưa tỉnh lại."
"Chờ Lâm mỹ nhân tỉnh lại, ta sẽ lập tức gọi những bà vú và ma ma này đến cung Tử Lưu." Có lẽ là thấy người khác cũng trừng mắt nhìn nàng, Tiễn Bảo Bảo thoải mái nói.
Lo lắng trong lòng ta càng tăng lên. Nhưng lúc này, ta cũng không dám suy nghĩ nhiều. Đứa bé kia vẫn yên lặng nhắm mắt, không có khóc rống, cũng không có dấu hiệu muốn bú sữa.
"Đứa bé này thật ngoan!" Mẫu hậu nói.
Tất cả mọi người nhanh chóng tản đi, ta không khỏi có chút thương cảm. Không biết tại sao, vốn là chuyện nên vui mừng, ta lại không cảm thấy chút vui vẻ nào. Giống như là có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, ta lại không nói rõ được.
Đứa trẻ tạm thời được đặt ở cung Vinh An, có rất nhiều ma ma và bà vú chăm sóc, không cần đến ta và mẫu hậu phải lo lắng. Lâm mỹ nhân bên kia cũng đã có thái y, chỉ là sống chết thế nào còn chưa biết.
Ta sợ mẫu hậu không chống đỡ nổi, trước hết cho người đưa mẫu hậu trở về, quay đầu lại thì phát hiện ra A Nam đã rời đi rồi.
Một mình ta đến cung Tử Lưu, tiếp tục chờ, ta cũng không thể nói rõ ta như thế này là đang làm cái gì. Chỉ là có cảm giác ta nên chờ ở đây. Đợi thêm nửa canh giờ nữa, lúc này mới nhìn thấy Hoa thái y đi ra từ bên trong.
"Lâm mỹ nhân muốn gặp hoàng thượng." Hoa thái y nói. Xem ra hắn cũng mệt đến mức không chịu nổi rồi.
Chẳng biết tại sao, ta thở phào nhẹ nhõm một tiếng, mặc dù không có nguyên nhân gì để vui mừng, nhưng ta vẫn cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ta muốn từ vẻ mặt của Hoa thái y nhìn ra cái gì đó. Đáng tiếc, thái độ của hắn quá phức tạp.
Ta đành phải theo hắn đi vào.
Mùi máu trong phòng còn chưa tan hết. Lúc này Lâm mỹ nhân vẫn nằm trên giường, chống đỡ nửa người, lưng dựa vào tấm nệm dày. Thoạt nhìn thì nàng không đến mức suy yếu như trong suy nghĩ của ta, hơn nữa ánh sáng trong mắt còn khiến nàng có vẻ sắc bén hơn thường ngày.
"Hoàng thượng, bọn họ muốn giết thiếp." Lâm mỹ nhân nói từng chữ, sắc mặt xanh xao, ánh mắt mang theo tia thù hận. Ta biết rõ bầu không khí trong phòng này không đúng, nhưng vẫn cảm thấy may mắn, ít nhất là đã mẹ tròn con vuông. Cũng coi như là chuyện vui.
"Họ là chỉ người nào?" Ta hỏi nàng ta. Cho rằng nàng ta thật sự biết cái gì đó.
"Hoàng thượng biết rõ thiếp đang nói đến cái gì!" Âm thanh đột nhiên bén nhọn, chọc đau lỗ tai ta: "Trả đứa bé lại cho thiếp!" Nữ nhân này đột nhiên nhào về phía ta. Ta sợ hết hồn, vốn là muốn lui, nhưng lại sợ nàng ngã xuống dưới giường, đành phải để nàng ta nhào lên người ta.
Nàng ta nhào đến, tóm chặt lấy ta: "Van xin hoàng thượng, đừng cướp đứa bé của thiếp, để bọn họ trả lại đứa bé cho thiếp đi, trả lại cho thiếp đi!" Nữ nhân này đau xót khóc lên thành tiếng.
Nhất thời tay chân ta luống cuống, chỉ biết quay đầu nhìn Hoa thái y.
Trên mặt Hoa thái y không có biểu cảm: "Lâm mỹ nhân có thể tự chăm sóc cho đứa bé." Hắn nói đơn giản: "Có lẽ có đứa bé bên cạnh, nàng ta có thể khá hơn một chút."
Thật ra thì đối với chuyện này, ta cũng đồng ý với Hoa thái y, dù sao thì đứa bé cũng là do Lâm mỹ nhân sinh. Hôm nay Lâm mỹ nhân rốt cuộc không chết, dĩ nhiên đứa bé nên để chính nàng ta chăm sóc. Ta sai người đi ôm đứa bé.
Chỉ chốc lát sau, một đám bà vú và lão ma ma đã đến.
Ta hỏi những người này, Tiễn Chiêu Nghi nói cái gì? Bọn họ trả lời rằng Tiễn Chiêu Nghi không hề nói cái gì cả.
Lâm mỹ nhân ôm chặt con trong ngực, vừa khóc vừa cười, hôn hết lần này đến lần khác. Trong mắt của nàng đã không còn có ta nữa.
Ta lui ra ngoài. Hoa thái y đi ngay sau lưng ta.
Không chờ ta hỏi, Hoa thái y liền chủ động nói: "Thật sự vô cùng may mắn, chỉ chậm một bước nữa thôi là một xác hai mạng rồi. Đứa bé này là sinh non, thiếu chết nữa đã chết trong bụng mẹ."
"Vất vả cho các ngươi rồi." Ta nói.
Trên mặt Hoa thái y không hề có ý cười, hắn cũng không chúc mừng ta, miệng hắn mở ra rồi lại khép lại: "Nhìn lại một chút thôi." Lời nói của hắn lại có chút mơ hồ.
"Là bởi vì cái đầu của đứa bé quá nhỏ sao?" Ta buột miệng thốt lên, lộ rõ sự lo lắng của mình.
Nhưng Hoa đại phu cũng không trả lời ta: "Cựu thần hôm nay thực sự đã mệt rồi. Phải nghỉ ngơi đã." Nói xong thì quỳ xuống từ giã ta.
Hắn cố ý trốn tránh như vậy lại càng khiến ta không yên tâm, nhưng ta cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể để hắn đi.
******
Rốt cuộc ta cũng thở dài nhẹ nhõm, một ngày này thực sự đã giày vò ta đủ mệt mỏi rồi.
Ta đến chỗ A Nam, vừa lúc A Nam đang dùng bữa. Trong lòng ta có rất nhiều lo lắng, lại không biết nên nói với A Nam như thế nào. Ta nhìn ra được, trong lòng A Nam còn hiểu rõ hơn ta, nhưng rất nhiều chuyện nàng nuốt ở trong bụng, nhất định không chịu nói ra cho ta nghe.
"Hoàng thượng phái thêm người đến trông nom cung Tử Lưu đi." A Nam mở miệng trước: "Cũng đừng hy vọng người khác đến báo tin vui, trừ phi mẫu hậu đến, nếu không chỉ có kẻ ngu mới dám đến cung Tử Lưu chọc vào Lâm mỹ nhân đang phát điên kia." Nàng chậm rãi ăn thức ăn trong bát, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nhìn ta lấy một cái. Hiện tại ta đã coi việc gắp thức ăn cho nàng thành thói quen, bất tri bất giác thức ăn trong bát của nàng đã rất nhiều.
Ta cười khổ với A Nam, cảm thấy lúc này cũng không có chút khẩu vị gì đối với một bàn đầy món ăn ngon này. Lâm mỹ nhân đề phòng người trong cung như phòng cướp, chẳng trách ai cũng xa lánh nàng ta.
"Điều Tống ma ma đi chắc chắn là Phùng Yên Nhi." Ta cắn răng một cái, nhỏ giọng nói thầm. Ta nghĩ Phùng Yên Nhi này có thể phái Hà Tử Ngư đi đốt xạ hương, còn cho người đi khắp nơi truyền bá khúc hát ma quỷ kia, đủ để chứng minh nàng ta ghen ghét đứa bé này đến mức nào. Nàng ta làm ra những chuyện này, ta đều ghi nhớ rõ, đến lúc đó coi như thù mới hận cũ đều tính cho nàng ta.
"Chưa chắc!" A Nam chỉ nhả ra hai chữ.
Ta kinh ngạc nhìn A Nam. Không hiểu nàng có ý gì.
"Lúc ra ngoài ta đi cùng Liễu Tu Viện." A Nam nói: "Nàng ta sợ phiền phức, có nói với ta rồi. Hình như là tự Tống ma ma không muốn làm trong cung Tử Lưu. Lâm mỹ nhân ra tay đánh người rất mạnh, Tống ma ma cũng bị đánh, trên người còn bị thương. Liễu Tu Viện nói rằng vốn dĩ không muốn giữ bà ấy, nhưng lão ma ma bà ấy khóc quá đáng thương."
Ta nói không thành lời, cũng không hiểu A Nam là có ý gì. Nàng là muốn giải vây cho ai, hay là còn có thâm ý khác?
Rốt cuộc A Nam cũng ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Muốn hại người có rất nhiều cách, sâu cạn đều có, loại phương pháp sâu kín này mới là thủ đoạn chân chính. Nếu không tại sao người ta đều nói, biết người biết mặt không biết lòng! A Nam chỉ nói đến đây thôi, đến lúc đó hoàng thượng sẽ thấy."