Làm gì có ngọn gió nào! Chỉ có A Nam kinh sợ sau tiếng khóc kinh thiên động địa.
Có lẽ là tiếng khóc của đứa bé kinh động đến Phùng Yên Nhi. Ta nghe thấy tiếng bước chân vội vã, mang theo cả tiếng ngọc bội leng keng. Ta càng tránh ở phía sau đám người.
A Nam ở ngoài cửa thi lễ vào bên trong," Làm phiền Thục phi rồi. Hai vị tiểu công chúa dẫn mọi người tới chỗ Thục phi chúc tết."
Ta nghe thấy Phùng Yên Nhi cười, "Khách đến, mọi người đến đều là khách, còn đứng đó làm gì, mau vào đi."
A Ô vẫn ôm chân mẹ mình khóc lớn không ngừng, điều này làm cho Liễu Phi có chút khó xử, nàng nhìn chung quanh một chút,"Chúng ta trở về đi, A Ô có chút không thoải mái."
"Sao A Ô lại không vui vậy?" Phùng Yên Nhi cười, từ bên trong đi ra ngoài, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ô.
Nhưng nàng ta không giống với nha đầu Lục Kiều, nàng vừa ra liền thấy ta đứng ở phía sau đám người.
"Nha! Hoàng thượng cũng tới!" Nàng ta lộ ra dáng vẻ vui vẻ ra mặt. Bỏ qua A Ô, vội vã tới nghênh đón ta.
Ta chú ý thấy nàng ta vẫn mặc cái váy bẩn lúc nãy.
A Nam dửng dưng bước vào Trích Tinh Các, nàng bày ra bộ dạng quen thuộc, một đầu nhỏ xoay tới xoay lui, hết nhìn đông tới nhìn tây, "Ah, nơi này quả nhiên có gió, có phải là ngươi mở cửa sau không?"
"Dạ, " Lục Kiều trả lời chắc chắn, "Vừa có mấy ma ma quản sự đi ra ngoài. Bọn họ tới có chuyện thương lượng với Trích Tinh Các. Chính là chuyện phiền phức." Nàng ta vừa lớn tiếng phân phó người khác, "Đi ra đóng cửa sau đi!"
Bên cạnh ta, Như Ý đã thủ thế, nhạy bén lui xuống. Mà ta lại không thể không giang hai cánh tay, đỡ Phùng Yên Nhi lao thẳng đến trong lòng ta. Mùi thơm ngọt ngấy trên người nàng ta đập thẳng vào mũi của ta.
A Nam không sớm không muộn, vừa đúng lúc này qua đầu lại nhìn ta. Đôi mắt đen nhánh nhanh chóng quét qua hai người chúng ta một lần, sau đó không hề che giấu đầu mũi nhỏ căng lên, cười xấu xa với ta. Có trời mới biết nụ cười này của nàng có ý tứ gì.
Thật là! Sau này vẫn còn phải giải thích với nàng chuyện này hay sao?
Ta bị Phùng Yên Nhi nhiệt tình đón vào Trích Tinh Các, Phùng Yên Nhi bắt được cơ hội này kéo tay ta, ở trước mặt mọi người tựa vào người ta rất thân thiết."Trích Tinh Các là nơi Hoàng thượng quen thuộc, đã lâu không tới, Hoàng thượng có còn nhớ rõ bố cục ở đây chứ?"
Lời này thật là làm cho người ta lúng túng.
Hai hộp kẹo tinh xảo rất nhanh được cung nhân mang tới tay đứa bé. Nhưng lần này, dù dụ dỗ thế nào A Ô vẫn không vui, một khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng. Vẫn khóc rớt nước mắt, "Gió...... Gió......" Tiếng nói phải không câu, không biết A Ô nói thầm cái gì.
A Nam định ôm A Ô trong tay Liễu Phi, "A Ô không khóc, ở chỗ này không có gió, A Ô ngửi xem, trong phòng Thục phi nương nương có mùi vừa thơm vừa ngọt nha."
Dưới sự nhắc nhở của A Nam, tất cả mọi người chú ý tới trong Trích Tinh Các đúng là có mùi vừa ngọt vừa thơm. Ta có tâm bệnh, nghe A Nam nói cũng có chút lo lắng, hận không thể lập tức ngừng thở, nhưng nhìn thần thái A Nam bình thản, cũng cố gắng làm bộ không biến sắc.
Tiểu cung nữ A Qua nhặt đèn con thỏ nhỏ lên đưa cho A Ô. Tay A Ô nhỏ bé nắm thật chặt, nhưng vẫn vùi mặt vào vai A Nam."Hơi sợ......" A ô lẩm bẩm nói gì với A Nam.
Liễu Tu Viện vẫn hốt hoảng, "Không cần dâng trà, chúng ta ngồi một chút đã." Nàng lo lắng nhìn nữ nhi, quên mất vào trường hợp hôm nay không tới phiên nàng ta tỏ thái độ.
"Cái gì?" A Nam vừa dùng khăn lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ô, vừa nhẹ giọng tức giận hỏi, "Ở đây làm gì có bà điên, nơi này chỉ có Thục phi nương nương xinh đẹp thôi. A Ô ngoan, nhìn Thục phi nương nương xem, thật xinh đẹp nha."
Một tiếng thanh thúy vang lên, ly bạch ngọc trên tay Lục Kiều rơi xuống mặt đất, vỡ tan.
Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, vốn Phùng Yên Nhi vừa mới dâng trà cho ta, đã nhảy dựng lên cho Lục Kiều một bạt tai.
Chuyện bất ngờ, khiến trong phòng tất cả mọi người sợ ngây người.
Phùng Yên Nhi trấn định lại, "Hôm nay nha đầu này không biết bị làm sao, thần hồn điên đảo, luôn phạm sai lầm!" Phùng Yên Nhi giải thích, quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho Lục Kiều, "Ngươi đi gọi những đứa bé xua quỷ kia vào Trích Tinh Các, ta thấy nha đầu chết tiệt ngươi cần phải bắt hồn trước."
Liễu Phi vội vàng hấp tấp đứng lên, "Gần sang năm mới, tỷ tỷ đừng nóng giận." Trên mặt của nàng đều là lo lắng theo bản năng, "Nha đầu Lục Kiều trong cung cũng rất thông minh, thường ngày không nói một lời, cũng không nhiều chuyện. Hiếm có khi lỡ tay, tỷ tỷ coi như đổ vỡ là bình an là được rồi." Nàng lại vội vã ôm A Ô trở về, "Bình thường A Ô nói chuyện thiếp không thể hiểu, Hiền phi muội muội lại có thể nghe rõ sao?"
Nữ nhân này cũng không ngu ngốc, đã cảm giác nàng ta bị kẹp giữa hai người.
A Nam cười, trả lại A Ô, "Đệ đệ muội lớn như vậy, tất cả đều do muội tại dạy đệ ấy nói chuyện, trẻ con nói chuyện đều ấp a ấp úng như vậy. A Ô nói chuyện chân thật nhất rồi." Nàng vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn Phùng Yên Nhi. Ta phát hiện A Nam vừa cười giống như một con cáo nhỏ, "Nhất là lúc mới bi bô học nói, nhất định sẽ không nói sai."
Nàng xoa khuôn mặt A Ô đã trở lại tay Liễu Tu Viện, "A Ô ngoan, không có bà điên, nhiều lắm chỉ người xấu thôi." Nói xong, nàng quay đầu, chỉnh lại sắc mặt, hướng tới Phùng Yên Nhi nói, "Vừa rồi A Ô ở cạnh cửa, thấy được ma ma cung nữ trong cung của tỷ, chắc là ăn mặc có chút không giống, nên sợ."
"Thật sao?" Phùng Yên Nhi cười khan một tiếng, "Chỗ này của ta có ít người xấu, để Hiền Phi muội muội chê cười rồi."
A Nam chuyển động đôi mắt, "Tỷ tỷ quá mức khiêm nhường rồi," nói xong quẹt mũi một cái, "Trong phòng Trích Tinh Các đều có hương hoa đào," lại lườm một cung nhân đang dọn dẹp mảnh vụn ly ngọc, "Tỷ tỷ vừa uống hoa đào lộ, chỗ như thế làm sao có thể bêu xấu ra chứ?"
Người khác vẫn không rõ chân tướng, nhưng ta đã hiểu A Nam đang nói gì. Ta nhìn cốc trà vừa được dâng lên, lúc này làm sao còn dám đụng vào. Ta nhớ cái chén kia là móc hôn, hiện tại càng sợ. Ta vội vàng đứng lên. Thường ngày Phùng Yên Nhi luôn uống một loại trà đặc biệt, nàng ta nói là trà dưỡng nhan. Ta nhớ được nàng uống hơn mười năm, càng về sau lượng trà càng nhiều. Bây giờ nghĩ lại, trà đó cũng có mùi thơm.
Hoa đào lộ, tên này cũng là từ A Nam trong miệng lần đầu tiên ta nghe nói. A Nam đặc biệt nhắc tới nó, có thể thấy được đây không phải là vật gì tốt.
Lần đâu tiên ta thấy Phùng Yên Nhi có vẻ hốt hoảng, ánh mắt lóe lên oán độc, giống như bởi vì bị A Nam vạch trần mà thẹn quá hóa giận. Ánh mắt như vậy, nếu đổi lại là ta, đại khái sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng A Nam cũng đối đầu gay gắt, cho Phùng Yên Nhi một ánh mắt.
Dưới sự dẫn đầu của ta, đám người vội vã nối đuôi ra ngoài. A Nam ở lại cuối cùng, ta nghe thấy nàng dùng cái giọng điệu thân mật mà Phùng Yên Nhi thường dùng nói với Phùng Yên Nhi: "Tỷ tỷ đừng uống hoa đào lộ, trong phòng này hương hoa đào cũng bay mùi hết rồi. Vật kia mặc dù là dưỡng nhan, nhưng nếu dùng nhiều, sẽ vô cùng có hại. Hoa đào ngưng tụ khí lạnh, tỷ tỷ chớ đem Trích Tinh Các trở thành Quảng Hàn cung." Nàng dùng giọng học được giống như đúc, mười phần đủ mười, còn cực kỳ giống giọng nói chuyện ra vẻ quan tâm thường ngày của Phùng Yên Nhi.
Trong nhóm người có người nhạy cảm, tất cả đều nghe được ý châm biếm, từng người phải cố nén mới không bật cười. Ta đại khái đã đoán được này hoa đào lộ là thứ gì. Chỉ là lúc này ta không có cảm giác bi thương nữa. Nữ nhân kia tự gây nghiệt, tùy nàng thôi.
Hàng năm A Nam bị hậu cung đè nén, hôm nay vừa có cơ hội phát tiết, lập tức hiện ra bản tính tiểu yêu nữ.
Ta cười ha hả nói: "Chúng ta đi nhìn chút đứa bé xua quỷ đi, chờ một chút, trẫm còn phải đi tiếp quan viên chúc tết, mọi người còn phải đi gặp những hoàng thân ki đia. Tối nay còn có đại yến."
Chính lúc này, những đứa bé kia không biết từ đâu chui ra, trong tay ném cây cỏ, chạy qua gào thét trước mắt chúng ta, "Quỷ đi...... Phúc đến...... Bệnh dịch không sinh sôi......"
Ta kinh ngạc phát hiện, dẫn đầu bọn chúng là Huyền Tử mười một tuổi .
Khuôn mặt Huyền Tử nhỏ nhắn đã chạy đến mức đỏ bừng, nhìn thấy chúng ta, hắn toét miệng, có chút xin lỗi nở nụ cười, lại nhanh chóng dẫn những đứa bé kia chạy về phía trước.
Chúng ta đi theo, một mực đi theo đến ngoài cửa Lưỡng Nghi, Huyền Tử dẫn đầu ném cỏ trên tay xuống đất, "Quỷ đi phúc đến." Huyền Tử kêu to.
Đứa bé khác noi theo, trong tay cầm đạo cụ, tất cả đều ném hết, Huyền Tử từ trong ngực móc ra mấy cây trúc nhỏ ném vào trong đống đồ kia. Ý bảo chúng ta đem hai vị công chúa ôm xa một chút. A Nam cười, che lỗ tai A Mễ đứng ngây ngốc ở trước mặt lại. Liễu Phi lại ôm A Ô vào trong lòng ngực mình.
Lúc này Huyền Tử mới dùng lửa đốt đống đồ vật này. Cùng với tiếng lốp bốp, những thứ bệnh dịch, ác quỷ kia đều bị đốt hết. Chẳng biết tại sao, trong lòng ta lại thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này đã đến gần giữa trưa, triều thần muốn vào vào bái hạ, trong gia quyến bọn họ có Cáo Mệnh nữ quyến cũng đều phải vào cung yết kiến Mẫu hậu. Mẫu hậu bên kia khẳng định cần rất nhiều người ứng phó. Liễu Tu Viện muốn mang A Ô trở về trong cung mình. Mặc dù, sau khi đốt pháo, A Ô vui vẻ nở nụ cười chơi thỏ đèn nhưng Liễu Tu Viện là mẹ, ta cũng có thể hiểu.
Thật ra thì ta hiểu rõ, ta phải sống thật tốt, hai tiểu công chúa khả ái của ta mới có thể hạnh phúc, có lúc ta cảm thấy nếu như chính mình không cố gắng, không chỉ có có lỗi với chính mình, mà còn có lỗi hai tiểu nữ nhi này.
Vừa đúng lúc này ta nhìn thấy Như Ý xa xa trở về, liền bảo mọi người ai đi đường nấy.
A Nam không đi, nàng đứng ở bên cạnh ta cùng nhau chờ Như Ý. Đồng thời nàng nháy mắt ra hiệu cho Huyền Tử. Huyền Tử lĩnh ngộ, mắt phượng lóe lên, sau khi vái chào ta, liền xách theo tiểu cung, một thân một mình rời đi trước, không biết muốn đi đâu.
Ta không thể không cao giọng nhắc nhở, "Huyền Tử cũng đừng quên Thái hậu bên kia còn đang chờ đệ."
Huyền Tử đáp một tiếng, bày tỏ nghe được.
Hôm nay A Nam có chút thần thần bí bí, không biết tỷ đệ bọn họ đang làm cái gì.
Như Y thấy ta đứng A Nam bên cạnh thì có chút chần chờ. Ta bảo hắn cứ nói đừng ngại.
"Trong Trích Tinh Các đi ra đều là ma ma quản sự trong cung." Như Ý nói, mỗi một người đều điều tra qua, không có người khả nghi.
Ta không quá giật mình. Nếu Phùng Yên Nhi dễ dàng để cho chúng ta nắm được cán như vậy, thì nàng ta đã không phải là Phùng Yên Nhi rồi.
Đôi mắt A Nam chuyển động, "Như vậy, nữ nhân giả điên kia nhất định vẫn còn ở trong Trích Tinh Các." Nàng dậm chân một cái, "Thiếp cũng không tin thiếp không bắt được nàng!" Nàng nói xong xoay người liền chạy về.
"A Nam!" Ta giữ nàng lại, "Bây giờ nàng đến chỗ Mẫu hậu." Ta dùng giọng ra lệnh, không cho nàng lưỡng lự. Lúc này, trước mặt ta phải đi đón triều thần, không có thời gian giải thích cặn kẽ cho A Nam.
Quả nhiên, A Nam chớp mắt mấy cái, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.
"Không được đi Trích Tinh Các." Ta cứng rắn nói, "Hung thủ đánh nàng, ta tất nhiên sẽ bắt được. Nhưng ta tin tưởng, chắc chắn sẽ không phải là Phùng Thục phi tự mình động thủ."
A Nam bĩu môi, lại nhanh chóng nhắm lại. Trong ánh mắt của nàng lộ ra hoài nghi.
Thật ra thì, ta biết rõ gần đây trong cung có quỷ nhất định có liên quan đến Phùng Yên Nhi. Tất cả đều liên quan tới chuyện nàng ta thất sủng, Phùng gia thất thế. Ta tìm Phùng Yên Nhi tính sổ, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng trước mắt, trong lòng của ta còn nhớ tới một người, người đó ở Giang Nam vội vã hiện thân, lại ẩn không thấy bóng dáng tăm hơi, Lý Dật mới là mục tiêu trọng yếu. Một ngày hắn chưa xuất hiện, tảng đá lớn trong lòng ta một ngày không thể trừ.
Ta có một dự cảm, lúc này Lý Dật đã đến Lạc Kinh, hơn nữa cách ta không xa. Hình như ta đưa tay là có thể bắt hắn lại rồi. Vào lúc này, ta phải giữ lại Phùng Yên Nhi, chờ nàng ta đưa Lý Dật đến trước mặt ta.
"Chuyện này A Nam không cần lo," ta vội vã nói, "Nàng đi tới chỗ Mẫu hậu ngồi, nhờ vào đó còn có thể biết thêm mấy phu nhân Đại Triệu." Ta gấp gáp, bởi vì ta sắp đạt được mục tiêu trước mặt.
Ta rất sợ lúc này tính tình A Nam nóng nảy bộc phát, lại quật cường tranh chấp với ta. Có một số việc, căn bản ta không có cách giải thích với nàng.
May mà không có, lần này A Nam hoàn toàn không tranh chấp với ta. Nàng chỉ cắn môi, vẻ mặt cổ quái nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.
Trong nháy mắt nàng mở to đôi mắt nhìn ta, ta thấy được thất vọng trong mắt của nàng.
Ta đưa tay ôm nàng vào ngực, "Không được đi tìm Thục phi gây chuyện." Ta không yên lòng, lại dặn dò nàng một lần."Chuyện này để cho ta xử lý." Đầu ngón tay sờ chóp mũi của nàng, "Có nghe hay không?"
Hoạn quan lại tới thúc giục ta, ta không đợi được A Nam quật cường cho ta một cam kết, chỉ đành phải thả nàng ra."Nghe lời!"
A Nam lập tức chỉnh đốn vạt áo thi lễ với ta, xoay người rời đi. Giống như nàng còn muốn nhanh chóng rời đi hơn ta.
Ta nhìn bóng lưng A Nam, lớn tiếng phân phó thuộc hạ: "Mấy người các ngươi, hôm nay đi theo Sở Hiền phi, nhìn chằm chằm cho ta, không được để xảy ra sơ xuất gì."
A Nam đi hơi chậm lại, cũng không quay đầu, ngược lại so với lúc trước còn đi nhanh hơn.
Ta hiểu, A Nam thực sự tức giận.